Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm

Đúng như Diệp Trăn nghĩ, đứa trẻ lớn lên trong kiểu gia đình này như Lục Bắc Xuyên từ nhỏ đã có sở thích khá rộng rãi. Dương cầm, thư, hoạ, cờ vây, thuyền buồm, v.v… đều từng học lướt qua. Nhưng cũng giống như hắn đã nói, đều chỉ hơi hiểu thôi chứ cũng không chuyên, ở trước mặt nghệ sĩ chuyên nghiệp thì có thể nói là múa rìu qua mắt thợ.

Âm thứ nhất vang lên, tiếng đàn kéo dài mà quanh quẩn dưới đại sảnh, ánh mắt Diệp Trăn nhìn chăm chú Lục Bắc Xuyên.

Cô đã thấy qua một mặt riêng biệt của Lục Bắc Xuyên, cũng đã thấy một mặt nắm chắc thắng lợi trong tay của hắn, chỉ duy nhất chưa từng thấy là một mặt thân sĩ nho nhã như vậy của Lục Bắc Xuyên.

Ngồi ở trước mặt đàn dương cầm, chuyên tâm đàn một khúc «Nhạc nhẹ» yên tĩnh, bộc lộ ra tài hoa của mình, rất mê người.

Một người đàn ông như vậy lại là chồng của cô. Diệp Trăn hoảng hốt nghĩ.

Tổng giám đốc Lục thị, có khối tài sản hơn trăm tỷ, còn có một khuôn mặt không thể bắt bẻ, lại còn tài năng và đầy đủ sự kiên nhẫn, tôn trọng.

Đây là người đàn ông mơ ước của biết bao nhiêu người, mà cô lại đạt được dễ như trở bàn tay.

Cho dù giữa cô và Lục Bắc Xuyên không có tình yêu, chỉ có một tờ hôn thú.

Cô cười nhìn lên Lục Bắc Xuyên, không hề chớp mắt.

Ánh đèn dưới đại sảnh hơi lờ mờ, chỉ có một chùm tia sáng chiếu vào người Lục Bắc Xuyên đang đánh đàn dương cầm. Cả người hắn được bao phủ dưới một vầng sáng, tựa như được dát lên một tầng lá vàng.

Tiếng âm nhạc không dứt, phím đàn nhảy vọt giữa những ngón tay thon dài của Lục Bắc Xuyên. từng âm điệu mỹ diệu dễ nghe vang vọng trong đại sảnh. Khác hoàn toàn so với màn biểu diễn loạn xạ của Diệp Tình, Lục Bắc Xuyên lại rất bình ổn, mười phần chuyên nghiệp. Sự trầm ổn và chuyên chú khiến cho người ta không nhịn được nín thở nhìn lại, tất cả mọi người đều ăn ý im lặng, lẳng lặng lắng nghe.

Lục Bắc Xuyên ngồi ở trên ghế đàn, nhìn qua tầng tầng lớp người, trực tiếp khóa chặt Diệp Trăn trong đó, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

Giống như làn điệu trầm bổng giữa ngón tay hắn.

Dưới vô số người đang yên tĩnh nghe, đoạn đầu đang trầm bổng, nghe đến nửa đoạn sau mà Diệp Tình không thể vãn hồi được vang lên trên những ngón tay ung dung của Lục Bắc Xuyên.

Thái độ thong dong khiến cho Diệp Trăn hãm sâu trong đó.

Màn biểu diễn dài khoảng mười phút, Diệp Trăn lại cảm thấy như mới chỉ trôi qua có ba phút. Lúc tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt bốn phía, cô vẫn mơ hồ thấy chưa thỏa mãn.

Lục Bắc Xuyên dừng lại động tác của đầu ngón tay, nhìn xung quanh một vòng sau đó đi xuống khán đài, bước đến trước mặt Diệp Trăn, nhìn con ngươi sáng trong veo đang ngửa đầu ngắm hắn.

Trong cặp mắt kia, giống như chứa đựng vô vàn vạn vật, lại chỉ thấy mỗi mình hắn, cũng chỉ chứa được một mình hắn. Giống như trong mắt hắn cũng chỉ chứa được mình Diệp Trăn mà thôi.

Hầu kết Lục Bắc Xuyên nhấp nhô, cũng không dám tự tiện hành động. Hắn không phải loại người hay do dự, nhưng khi đối mặt Diệp Trăn thì vẫn luôn phá vỡ tất cả định nghĩa của mình.

“Diệp Trăn,” Đây quả thật là một bầu không khí tốt, rất lãng mạn, tia sáng dịu dàng khiến con người động lòng, “Anh…”

“Lục tiên sinh đúng là tuổi trẻ tài cao,” Lục Bắc Xuyên còn chưa nói xong, liền bị Chu phu nhân cười cắt ngang, “Vậy mà cũng đàn dương cầm rất giỏi.”

Con ngươi Lục Bắc Xuyên khẽ nhúc nhích, chuyển ánh mắt cứng ngắc từ Diệp Trăn sang, sắc mặt rất không tự nhiên nhìn về phía Chu phu nhân. Trong lòng ghi nhớ chuyện này, tâm tình khó tránh khỏi không tốt lắm, “Không dám nhận, chỉ là khi còn bé từng học qua một chút, về sau du học ở nước ngoài cũng được bạn bè dạy qua thôi ạ.”

Diệp Trăn cũng vô ý thức chuyển ánh mắt, sắc mặt hơi đỏ lên, kéo đến tận vành tai.

Chu phu nhân chỉ nghĩ là Lục Bắc Xuyên khiêm tốn.

Bà đã gặp quá nhiều người tranh nhau chen lấn thể hiện ở trước mặt bà, nói quá, còn nói chắc như đinh đóng cột, nhưng thật sự làm tốt chỉ có một hai người mà thôi. Độ khó của khúc «Nhạc nhẹ» đã được cả giới âm nhạc cùng nhất trí đánh giá, nếu không phải là người đã khổ cực luyện đàn dương cầm thì sao có thể chơi khúc «Nhạc nhẹ» này dễ nghe như thế.

Ánh mắt Chu phu nhân tán thưởng nhìn Lục Bắc Xuyên, có rất ít người trẻ tuổi tài cao mà lại khiêm tốn như hắn.

Có người thấp giọng nói vài câu bên tai Chu phu nhân, Chu phu nhân nghe xong, hai mắt tỏa sáng, gấp gáp nói với người đó: “Mau mời cậu ấy vào đây!”

Người kia nghe xong lập tức rời đi.

Chu phu nhân cười nhìn sang Lục Bắc Xuyên, “Đáng lẽ cậu nên biểu diễn muộn một chút, nếu không nghệ sĩ Charles đã có thể chính tai nghe được cậu đàn rồi. Anh ta nhất định sẽ rất vui vì có một người hâm mộ như cậu.”

Diệp Trăn nghi hoặc, “Nghệ sĩ Charles tới rồi ạ?”

Chu phu nhân phía về phía cửa, cười nói: “Đến rồi.”

Nói xong liền bước về phía cửa.

Nghệ sĩ Charles được cả giới âm nhạc ca tụng mặc một bộ âu phục vừa người, đang được người phục vụ dẫn vào đại sảnh.

Đây là một thanh niên ngoại quốc nhìn qua rất trẻ trung, dáng người cao gầy khiến cho người ta phải ghé mắt nhìn, làn da trắng lạ thường, ngũ quan tinh xảo, lông mày rậm và lông mi bao lấy một đôi mắt như bảo thạch màu xanh lam, hình dáng cặp mắt thâm thúy đa tình. Mái tóc màu vàng trời sinh hơi xoăn lại khiến anh ta nhìn qua giống như một thanh niên chỉ chừng hai mươi tuổi.

“Charles tiên sinh, chào anh, rất cảm ơn anh đã tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi.” Chu phu nhân cười, dùng tiếng Anh bắt tay chào hỏi với Charles.

“Có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của bà là vinh hạnh của tôi.”

Charles hơi khom người xuống nắm tay bà để bày tỏ thái độ tôn trọng, thái độ phong độ nhẹ nhàng, sự quý tộc phong độ thân sĩ của người nước Anh được anh ta thể hiện một cách hoàn hảo.

Lại có một nhân vật được lên sàn. Diệp Trăn như có điều suy nghĩ nhìn Charles, “Vị nghệ sĩ Charles này nhìn qua còn rất trẻ, lại còn giỏi như thế…”

Lục Bắc Xuyên ngắm nhìn Diệp Trăn, sau đó bình đạm nhìn qua Charles, “Không nên cảm thấy cậu ta trẻ, kỳ thật cậu ta còn lớn hơn em mười tuổi.”

“Mười tuổi?” Diệp Trăn kinh ngạc nhìn về phía Charles, lại cảm thán tuổi tác của người ngoại quốc đúng là một bí ẩn.

“Charles, nếu như cậu có thể đến sớm hơn một chút thì đã có thể nghe được một bản nhạc mỹ diệu động lòng người rồi,” Chu phu nhân không nhịn được bày tỏ sự luyến tiếc giới thiệu cho Charles về Lục Bắc Xuyên, “Vị này chính là Lục Bắc Xuyên, năm phút trước vừa kết thúc màn biểu diễn khúc «Nhạc nhẹ».”

Charles nhìn Bắc Xuyên, bình tĩnh nhìn chăm chú một lát sau đó ngạc nhiên nở nụ cười, lập tức tiến lên ôm hắn.

Đó là kiểu ôm giữa bạn bè với nhau, thậm chí lúc hai người còn chưa tách ra Charles đã nhiệt tình hào phóng nói với hắn: “Lục! Cậu thật sự ở chỗ này sao! Chúng ta đã lâu rồi không gặp!”

Lục Bắc Xuyên gật đầu, “Ba năm rồi.”

“Hai người quen nhau sao?” Chu phu nhân hỏi.

Charles lấy tư thế bạn tốt nắm tay hắn, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Chúng tôi là bạn bè.”

Anh ta và Lục Bắc Xuyên thật sự là bạn bè.

Năm đó khi Lục Bắc Xuyên du học ở nước ngoài từng có một khoảng thời gian giao lưu với Lục Bắc Xuyên, đó là một trường học dành cho những thiên tài, ai sinh ra cũng bất phàm, mỗi người đều không phải dạng tầm thường.

“Lục, vừa rồi phu nhân nói cậu biểu diễn trước mặt mọi người khúc «Nhạc nhẹ» của tôi? Cậu thật đúng là một thiên tài âm nhạc!” Charles nhiệt tình, “Lúc trước học chung chúng ta nên cùng nhau sáng tác mới dúng, như thế cậu có thể cho tôi nhiều ý kiến hơn rồi!”

Chu phu nhân mơ hồ nghe được lời của Charles, ánh mắt nhìn về phía Lục Bắc Xuyên càng thêm kinh diễm.

Lục Bắc Xuyên không nhắc tới chuyện năm đó, quay đầu giới thiệu Charles cho Diệp Trăn.

“Đây là một người bạn của anh, Charles,” Giới thiệu ngắn gọn xong Lục Bắc Xuyên lại nói với Charles: “Đây là vợ của tôi, Diệp Trăn.”

Cũng ngắn gọn như vậy.

Charles không keo kiệt khen ngợi, “Vị tiểu thư này thật là xinh đẹp, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã suy đoán cô là con gái nhà nào. Dù sao cô quả thực rất phù hợp với người phụ nữ hoàn mỹ trong giấc mộng của tôi, thật không nghĩ đến cô lại là vợ của Lục Bắc Xuyên! Vận may của tên Lục Bắc Xuyên này bất kể là lúc trước hay là hiện tại đều tốt đến mức khiến người khác đố kỵ, vậy mà có thể lấy được người phụ nữ xinh đẹp như thế. Mặc dù không phải rất tình nguyện, nhưng tôi vẫn phải nói người đàn ông có thể xứng với tiểu thư chỉ có Lục Bắc Xuyên mà thôi. Hai người đúng là một đôi trời đất tạo nên, tôi chân thành chúc cho hai người hạnh phúc.”

Người đàn ông lãng mạn nước Pháp mở mồm liền thổi phổng Diệp Trăn đến mức trên trời dưới đất, đối mặt với câu từ mỹ miều của Charles, Lục Bắc Xuyên không khỏi nhíu lông mày, một tay ôm eo Diệp Trăn tuyên bố chủ quyền.

Diệp Trăn mỉm cười, “Cảm ơn lời chúc phúc của anh.”

Ánh mắt Charles đặt ở cánh tay bên hông Diệp Trăn, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cảm thán.

Tình yêu thật tuyệt vời.

Những cảm xúc không vui do Diệp Tình gây nên được bình phục lại sau màn biểu diễn của Lục Bắc Xuyên, khiến không ít người vẫn chờ xem trò hay rơi xuống đầu Diệp Trăn.

—— Dù sao Diệp Trăn và Diệp Tình cũng là chị em sinh đôi. Diệp Tình biểu diễn hỏng bét như vậy, Diệp Trăn cũng không thể không đếm xỉa đến.

Dù sao hai người cũng là chị em có dung mạo giống nhau như đúc.

Lục Thiếu Ngôn bưng chén rượu tự do đi lại giữa đám người, nhìn Lục Bắc Xuyên, cười nói với Thẩm Vi Nhân bên cạnh: “Thẩm tiểu thư, đứa cháu này của tôi quả thực rất ưu tú.”

Sắc mặt Thẩm Vi Nhân tái nhợt bất lực, đôi mắt nhìn Lục Bắc Xuyên sáng đến kinh người.

“Mà nhìn hai người bọn họ như vậy hẳn là rất tình cảm, Thẩm tiểu thư tận dụng mọi thứ sợ là cũng không cướp được đâu.”

Thẩm Vi Nhân thở dài, “Được rồi, tôi sẽ giúp anh gặp mặt ông.”

Lục Thiếu Ngôn bưng ly rượu, nghiêng tay cụng chén với Thẩm Vi Nhân, “Hợp tác vui vẻ.”

Charles không hổ là nghệ sĩ âm nhạc chuyên nghiệp, trong phương diện âm nhạc thì đám người ở đây không ai có thể so được. Để chúc mừng sinh nhật Chu phu nhân, anh ta lên sân khâu biểu diễn, đàn hai khúc nhạc khiến những vị khách quý ở đây cực kì thư giãn, khôi phục sự vui vẻ ban đầu.

Đến cuối buổi, Chu thị trưởng và Chu phu nhân cùng nhau cắt bánh sinh nhật, Chu thị trưởng và Lục Bắc Xuyên hẹn nhau thời gian và địa điểm gặp mặt lần sau, còn Chu phu nhân thì đưa miếng bánh kem đầu tiên tặng cho Diệp Trăn.

Đến đây, bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.

Trên xe về nhà, Diệp Trăn tựa ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ đến vừa rồi lúc tan tiệc Chu thị trưởng còn thân thiết nói chuyện với Lục Bắc Xuyên, hỏi: “Vừa rồi Chu thị trưởng tìm anh nói chuyện gì thế?”

Lục Bắc Xuyên kéo cà vạt, cười nói: “Để bàn về một hạng mục ở Thành Bắc.”

Diệp Trăn hai mắt tỏa sáng, “Có cơ hội sao?”

“Trước mắt thì có cơ hội nhỏ, thị trưởng đã hẹn anh ngày sau nói chuyện rồi.”

Diệp Trăn giơ ngón tay cái về phía hắn, “Xuất sắc!”

Lục Bắc Xuyên nhìn cô, ánh đèn mông lung ngoài cửa sổ rải vào trong xe, khiến sắc mặt Diệp Trăn lúc sáng lúc tối. Hắn đột nhiên lại nghĩ tới lời mình vừa định nói ở bữa tiệc, ngo ngoe muốn động.

“Anh…”

“Em thấy hơi mệt, ngủ trước nhé,” Diệp Trăn nhắm mắt lại tựa ở chỗ ngồi, dường như hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm của Lục Bắc Xuyên, “Tham dự bữa tiệc mệt quá, lần sau không muốn đi nữa.”

Lục Bắc Xuyên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nuốt tất cả những lời muốn nói vào trong bụng, “Em là vợ của anh, lần sau không tìm em thì anh tìm ai?”

Diệp Trăn híp mắt, không có phản bác.

Ngay lúc Diệp Trăn coi bữa tiệc này chỉ là một bữa tiệc đơn giản, đột nhiên lại thấy được một cái video.

Là video Diệp Tình đánh đàn dương cầm, không biết là ai đã ghi hình lại tất cả, đăng lên mạng.

Không ít người bình luận ở dưới cái video này.

“Đây là Diệp Trăn hay là Diệp Tình đấy, tài nghệ đánh đàn thật là quá kém! Khiến cho fan âm nhạc chúng tôi cũng mất mặt theo!”

“Thật, lại còn đập đàn dương cầm, trời ạ, quá không có tố chất!”

“Chắc là Diệp Trăn rồi, dù sao Diệp Trăn mới là bà Lục. Đây chắc là một bữa tiệc tối, Lục Bắc Xuyên dẫn cô ấy tham gia? Hẳn là Lục tổng cũng cảm thấy mắc cỡ muốn chết ấy chứ.”

“Hình như là Diệp Tình thì phải. Kỳ thật học đánh đàn dương cầm lâu thì sẽ không giống như cô ta, chắc vì bận rộn công việc nên không thể cực khổ luyện tập. Nếu như rèn luyện thêm thì tuyệt đối sẽ không phải như này, cô ta cũng quá kém rồi.”

“Cược xem, tôi đoán là Diệp Tình, thấy trên Baidu ghi lại Diệp Tình đã từng nói cô ta biết đánh đàn dương cầm mà.”

Ngay lúc mọi người phân vân, video Lục Bắc Xuyên đánh đàn được đăng lên.

“Oa! Đẹp trai quá! Đúng là tổng giám đốc bá đạo!”

“Đều là cùng một cây đàn dương cầm kìa, quả nhiên, người trước đó đánh đàn chính là Diệp Trăn!”

“Bà Lục mau học chồng cô một ít kĩ năng đánh đàn dương cầm đi, học không được thì đừng thể hiện kẻo mất mặt!”

Cùng lúc đó, Lục Bắc Xuyên cũng nhìn thấy cái video kia của Diệp Tình, chỉ nhìn thoáng qua liền không kiên nhẫn tắt đi. Hắn hỏi Tần Tri Âm, “Công ty Diệp Tình kí hợp đồng là công ty gì vậy?”

Tần Tri Âm yên lặng trong chốc lát, “Giải trí Triêu Tầm.”

Lục Bắc Xuyên trầm tư hồi lâu, đốt ngón tay hơi cong, gõ lên bàn, trong lòng dường như đang suy nghĩ điều gì.

Hắn để Tần Tri Âm rời đi, gọi điện thoại, “Thông báo cho bộ phận đầu tư, đến phòng họp.”