Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 132: Người Đàn Ông Mặc Đồ Đen

Lần này Lục Duyên đã ở Khởi Nguyên Chi Địa khoảng bảy ngày.

Nhiều hơn lần trước một ngày

Ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, Lục Duyên đi tìm Tiết Vượng để bán vật liệu.

Nhìn thấy một núi vật liệu chất đầy đất, Tiết Vượng mở to mắt nhìn.

“Ôi trời ơi... Gai của trùng gai? Da sói và răng nanh của sói khổng lồ Cổ Hải, da rắn khổng lồ Cổ Hải? ! Lục Duyên, ngươi ở ốc đảo Cổ Hải à?”

Lục Duyên cười cười.

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?”

“Có vấn đề gì không? Vấn đề lớn đấy, được chưa? Ngươi thăng cấp nhanh quá đấy? Thức tỉnh còn chưa đến một tháng đã lăn lộn trên ốc đảo Cổ Hải rồi, lại còn tốt như vậy! Thằng nhóc nhà ngươi có phải người thừa kế của đại gia tộc nào đấy không?”

“Ta nói rồi, ta là người bình thường.”

“Vậy thì ngươi đáng sợ quá đấy. À đúng rồi, lần trước ta xem một bài viết, nói địa cung Sa Nham của Sa Nham thành mới xuất hiện di tích, trên đó viết tên của ngươi? Đó là ngươi thật à?”

Lục Duyên gật đầu, cười nói:

“Ừm. Di tích lần trước có chút thu hoạch.”

Gương mặt Tiết Vượng lộ ý cười:

“Vậy có còn nguyệt thạch linh lộ không? Ta sẽ thu mua.”

“Dùng hết rồi. Nếu không sao ta lại có thể tăng nhanh như vậy chứ.”

Vẻ mặt Tiết Vượng tràn đầy thất vọng:

“Cũng đúng thôi. Tiếc thật, vật đấy có thể làm chất phụ gia cho thuốc luyện chế gen, hiệu quả rất cao. Nếu như bán chắc chắn sẽ được giá cao.”

Lục Duyên thấy chẳng sao cả.

Dù sao hắn cũng không thiếu Linh Tinh.

“Tính xong chưa? Bao nhiêu tiền?”

“Giục gì mà giục? Ngươi không muốn nói chuyện thêm với ta à? Chúng ta quen biết lâu như vậy, cũng được xem như bạn bè chứ?”

“Ta đang vội.”

“Gâu gâu gâu! Đồ khốn! Đồ đàn ông lạnh lùng! Vật liệu lần này không tồi, tổng cộng 2.317.326 tệ, không thiếu của ngươi phân nào.”

Lục Duyên nhận được thông báo chuyển khoản thì cười vui vẻ.

“Vậy nha, lần sau ta lại tới tìm ngươi.”

“Cút!”

Tiết Vượng giơ ngón giữa hướng về phía Lục Duyên.

Lục Duyên chẳng quan tâm, bước ra khỏi cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

Vừa ra khỏi cửa, Lục Duyên nhìn thấy một chiếc xe màu đen lơ lửng dừng lại bên đường.

Hắn nhìn thoáng qua, trên cửa xe có hình đầu chó dữ tợn, trông có chút quen mắt.

Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính đen bước ra.

Họ lạnh lùng đi qua Lục Duyên, bước vào cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

Lục Duyên ngoảnh về phía cửa hàng, đang suy nghĩ có nên quay lại xem hay không.

Tốt xấu gì thì Tiết Vượng cũng có quan hệ hợp tác lâu dài với hắn, quan tâm tới đối tác cũng là việc nên làm nhỉ?

Nhưng Lục Duyên chưa kịp quay lại thì bên trong cửa hàng vật liệu Cuồng Lang truyền đến một tiếng gầm rú.

Cùng với đó, một người đàn ông mặc đồ đen bay ngược ra ngoài.

Ngay sau đó, hai người đàn ông mặc đồ đen còn lại vội vàng đi ra, kéo người bị thương lên xe rồi rời đi.

Lục Duyên còn chưa hiểu chuyện gì.

Hắn nhìn thoáng qua hướng cửa hàng vật liệu Cuồng Lang, lắc lắc đầu.

Theo lần nói chuyện trước, Tiết Vượng là thiếu gia nhà họ à?

Nếu là chuyện nhà thì mình đừng tham gia thì hơn.

Từ khu thương mại Cửu Hồ trở về khu ổ chuột.

Lục Duyên định sẽ đến phòng tập boxing Đại Minh.

Hắn đã không đến đó mấy ngày rồi.

Dạo này không biết Phất Lãng Minh bận việc gì mà mấy lần trước đến cũng không thấy mặt hắn ta.

Với thực lực hiện tại của mình, Lục Duyên đã không còn đối thủ ở võ quán nữa rồi, chắc chỉ có Phất Lãng Minh mới có thể đánh với hắn thôi.

Tiếc là Phất Lãng Minh lại không có ở đây, Lục Duyên phải tự mình luyện tập thể thuật.

Lục Duyên đến võ quán Đại Minh.

Vừa bước vào cửa, tất cả học viên đang tập luyện nhìn thấy Lục Duyên đều kính cẩn chào hỏi.

“Duyên ca!”

“Duyên ca! Đã mấy ngày ngươi không đến đây rồi!”

“Duyên ca, sao hôm nay ngươi lại có hứng đến chơi vậy?”

Lục Duyên mỉm cười gật đầu với mọi người.

Chẳng bao lâu, hắn tìm thấy Tiểu Hổ đang đánh boxing ở phần trong cùng của võ đường.

“A Nguyên? Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến võ quán vậy?”

Nhìn thấy Lục Duyên, Tiểu Hổ lập tức dừng bài tập lại, đưa cánh tay lên lau mồ hôi trên mặt, cười nói.

“Hôm nay ta rảnh nên qua tập luyện một lát.”

“Ra vậy.”

“Minh ca đâu? Còn chưa về à?”

“Không phải, mấy ngày nay không biết Minh ca có chuyện gì mà bận rộn lắm. Mỗi lần trở về đều đã gần nửa đêm. Có khi cả đêm cũng không về.”

Lục Duyên khẽ cau mày:

“Trước đây Minh ca cũng như vậy sao?”

Tiểu Hổ ngẫm nghĩ một lát:

“Lúc trước, tuy rằng đã từng có trường hợp hắn đi cả đêm không về, nhưng cũng không thường xuyên như gần đây?”

Lục Duyên suy tư một lúc, sau đó nói:

“Ngươi có biết Minh ca đang làm gì không?”

“Hầy! Ngươi cứ nói đùa, mấy tiểu đệ như chúng ta làm sao mà biết được chuyện này? Nhưng mà mỗi lần Minh ca trở về đều rất mệt. Hắn vốn là một chiến binh mạnh mẽ bậc nhất, nhưng hiện giờ ngày nào cũng mệt mỏi như vậy, ta đoán không phải là chuyện gì dễ dàng đâu.”

Lục Duyên khẽ gật đầu.

“Mà này, A Nguyên, sao đột nhiên ngươi lại hỏi cái này?”