Bạn Tình Cấp Tốc

Chương 222: Nút thắt của dây thừng

An Bạch không hiểu đống dây thừng có gì thú vị. Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ cao, hẹp vô cùng, đến mức chỉ có thể thò nửa đầu ra ngoài, vốn dĩ không thể buộc dây thừng mà nhảy ra ngoài.

“Mấy thứ này vô dụng sao?” An Bạch lo lắng Bạch Tinh bị nhốt đến mức choáng váng, cho nên thấp giọng an ủi hắn ta: “Hay là chúng ta tán gẫu một chút không?”

“Vậy chơi cái này thôi. Nói thật, tôi cũng không thể chịu đựng được nữa.”

Bạch Tinh thắt nút sợi dây thừng dày, kéo dài rồi nói: “Đi thay quần áo đi.”

Bộ giáo phục quá ít vải. Sau khi mặc vào eo lạnh lẽo, lộ ra nửa bầu ngực, chiếc váy xếp ly quá ngắn đến cả qυầи ɭóŧ cũng không che nổi. An Bạch chậm rãi vén váy lên trên tất chân, cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Anh định chơi cái gì...”

Cô biết rằng Bạch Tinh có một số khía cạnh ẩn giấu không muốn ai biết.

Nhưng giả làm học sinh và giáo viên để chọc ghẹo và làʍ t̠ìиɦ, thú vui này thật quá xấu hổ. Cô định gọi hắn ta là thầy sao? Hắn ta sẽ dạy cô điều gì? Trước chân dung của các vị thần dạy cô cách thờ cúng, cách thành kính dâng mình để thanh tẩy bản thân một cách ngoan đạo?

“Tốt lắm.”

Vào lúc An Bạch đỏ mặt cúi đầu suy đoán, Bạch Tinh đã thắt xong dây thừng, vắt ngang ở giữa phòng, cao khoảng chừng ngang eo của An Bạch.

“Chơi thử xem nào?” Bạch Tinh vươn tay về hướng An Bạch, mỉm cười mời: “Tôi rất muốn nhìn cô chơi cái này.”

“Cái này...” An Bạch muốn nắm tay Bạch Tinh, nhưng hắn ta vẫy tay, ra hiệu An Bạch nhấc chân lên.

An Bạch lập tức hiểu ra: “Phải nhảy dây sao? Tôi không biết nhảy, tôi... ừm…”

Bạch Tinh không hiểu lời An Bạch, hắn ta ôm bắp chân đang nâng lên của An Bạch, đặt nó ở phía bên kia của sợi dây, thừa dịp An Bạch còn đang ngây người, mạnh mẽ thả sợi dây thừng ra.

Sợi dây thừng chính xác va vào giữa hai mép tiểu huyệt, dị vật thô to đè lên thịt non mềm mại, An Bạch suýt chút nữa không đứng được, thấp giọng cầu xin tha thứ: “Không phải cách chơi như vậy! Đừng làm như vậy, không phải làm cho nó kẹt vào trong...”

Nút thắt dây thừng thô ráp suýt chút nữa đã lọt vào trong lỗ, An Bạch xấu hổ kêu lên một tiếng, vừa mới kiễng chân muốn lùi về phía sau, Bạch Tinh đã giữ chặt bả vai của cô.

Hắn ta nắm lấy tay cô, lại lấy ra một sợi dây thừng mảnh khác trói cổ tay cô lại, ngẩng đầu lên chặn miệng An Bạch đang kêu lên sợ hãi.

“Đây chính là cách chơi.”

Bạch Tinh tách đôi môi bị hôn ướŧ áŧ của cô ra, thưởng thức đôi mắt trắng dã ẩm ướt của cô, vươn tay vuốt ve gò má hồng nhạt ngượng ngùng của cô nói: “Đi từ đầu đến cuối, dùng tiểu huyệt của cô làm ướt nó.”

“Không đâu, đau lắm.”

An Bạch lầm bầm, đứng yên tại chỗ.

Sợi dây quá cao, nút thắt gần như bị lỗ huyệt của cô nuốt chửng vào, hộŧ ɭε ở đầu lỗ cũng bị sợi dây cọ xát, lớp da dưới cơ thể dường như bị xước, chỉ cần cử động nhẹ cũng thấy đau.

Nhưng Bạch Tinh vẫn cố tình gẩy gẩy sợi dây, nút thắt đung đưa qua lại trong tiểu huyệt cô, sự sung sướиɠ khi bị vật lạ xâm nhập càng trở nên mãnh liệt, eo cô như nhũn ra, làm cô khó có thể đứng được.

“Chưa có nước từ tiểu huyệt bôi trơn, nên hơi đau một chút, tôi giúp cô tìm cách giải quyết.”

Bạch Tinh đứng sau lưng An Bạch, đưa tay ấn dây thừng xuống, chạm vào tiểu huyệt nhỏ hơi sưng tấy của cô.

Chất lỏng nhớp nháp tràn ra từ tiểu huyệt của An Bạch, hắn ta nhét quả trứng rung tròn trịa vào, đến điểm nhạy cảm nhất của An Bạch, lập tức nhấn mức tối đa.

Âm thanh ù ù phát ra từ tiểu huyệt của cô, An Bạch thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Cô cực kỳ xấu hổ, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy nước trong suốt từ tiểu huyệt chảy ra, ấm ức nhìn chằm chằm Bạch Tinh: “Anh định làm cái quái gì vậy?”

Bạch Tinh không nhịn được hôn lên mắt cô, ngón tay không ngừng vuốt ve trên lưng cô, đợi cô thả lỏng mới đâm vào bên trong: “Rất đơn giản thôi, nếu cô làm ướt tất cả nút thắt này, trò chơi sẽ kết thúc.”