Bạn Tình Cấp Tốc

Chương 11: Thích

‘Đã có đối tượng xứng đôi, mời gặp mặt nhanh nhất có thể.’ Điện thoại sáng lên một dòng thông báo, An Bạch không có quyền từ chối.

Vị trí chỉ dẫn cách trường học không xa, trong một khu nhà bỏ hoang vậy mà có một ngôi biệt thự mới xây. Hàng rào sắt cao sừng sững bao quanh, có hai người mặc đồ đen đứng ở cửa, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

“Là kế hoạch tân tinh bảo tôi đến.” An Bạch giơ điện thoại ra nói: “Có thể cho tôi vào được không?”

Nhân viên bảo vệ lộ vẻ khó xử, sau khi xác nhận điện thoại không phải giả thì khám xét người An Bạch.

Cặp sách của cô cũng không thể mang vào, điện thoại cũng tạm thời bị giữ lại.

“Cô có thể vào rồi.” Người mặc đồ đen dắt An Bạch đi tới cửa ngôi biệt thự, lấy ra một đôi dép lê cho khách nói: “Xin đợi đại thiếu gia ở phòng tiếp khách.”

Anh ta nghiêm khắc nhắc nhở: “Không được đi lung lung, không được nhìn lung tung.”

Sau khi cửa chính đóng lại khóa từng lớp một, An Bạch thầm cả kinh, luôn cảm thấy mình đã vào nhầm hang sói.

Nhưng ngôi nhà rất sáng sủa, rộng rãi và sạch sẽ.

Một khu vực rộng lớn thuần trắng sạch sẽ, gần như không bày biện đồ trang trí, chỉ có ít ỏi vài bức tranh chấm phá vẽ rồng điểm mắt trên tường. Giống như là ngôi nhà của một nhà khổ hạnh.

“Hy vọng không phải là đối tượng rất quái lạ gì đó.” Nghĩ đến những người trong diễn đàn đã coi kế hoạch dùng như một phần mềm hẹn hò, mỗi bước đi về phía trước An Bạch đều cầu nguyện: “Nếu giống như bác sĩ Lâm thì thật tốt.”

Nhưng đối tượng dịu dàng săn sóc như bác sĩ Lâm quả thực là kỳ tích.

Quên đi, miễn sao là người...

An Bạch tuyệt vọng nghĩ, đẩy một cánh cửa gỗ ra.

Bên ngoài cửa sổ sát đất cao là rừng trúc lớn xanh tốt, ánh nắng chói chang lúc ba giờ chiều chiếu vào căn phòng, ấm áp lại chói mắt.

Nhưng không chói mắt bằng người đàn ông ngồi bên cửa sổ chợp mắt.

Anh mặc một bộ quần áo dài màu trắng thuần, ánh sáng sượt qua khuôn mặt anh, mái tóc vàng kim óng ánh.

Có lẽ là con lai giữa Trung Quốc và phương Tây, lúc này đang mặc chiếc áo dài kiểu cổ xưa, có một loại vẻ đẹp tách rời. Giống như anh được tắm mình trong ánh sáng, đẹp đến mức không chân thật.

“Xin chào.”

An Bạch thấy có lỗi vì suy nghĩ thất lễ trước đó của mình, đưa tay về phía anh: “Tôi tên là An Bạch, là đối tượng xứng đôi của anh...”

Một giây tiếp theo, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô.

An Bạch bị kéo một cách thô bạo, suýt nữa thì trật cổ tay, lúc té ngã xuống đất phát ra nửa tiếng kêu đau đớn, nửa tiếng còn lại bị người đàn ông nuốt vào.

“Ưm?”

Đôi môi hơi lộ vẻ tái nhợt của người đàn ông áp lên giữa răng cô, không khỏi chống lại đi sâu vào liếʍ láp.

Anh gần như đè lên người An Bạch, rõ ràng gầy yếu không chịu được, nhưng lại có sức bật kinh người. An Bạch đẩy anh ra, anh hôn càng sâu, chiếc lưỡi linh hoạt quấn chặt lấy cô mà mυ'ŧ mạnh.

Lúc cọ qua hàm trên An Bạch cảm thấy một trận tê dại, tiếng rêи ɾỉ pha lẫn chút thoải mái.

Anh tinh ý nhận ra sự thay đổi của cô, liên tục liếʍ láp những chỗ nhạy cảm của cô.

Lúc liếʍ qua cổ họng An Bạch có một loại kɧoáı ©ảʍ hôn sâu đến nghẹt thở, cô cố gắng đẩy anh ra, một tay người đàn ông nắm chặt cổ tay cô, giơ cao quá đỉnh đầu.

“Đừng như vậy.”

Gần như là tư thế bị ép ở dưới thân, cảm giác xấu hổ của An Bạch khiến cô chống cự giãy dụa, tay còn lại của người đàn ông đã lần vào trong áo sơ mi trắng mỏng manh của cô, nắm lấy cặρ √υ' trắng mềm kia dùng sức xoa bóp.

“Đau...”

An Bạch khẽ thở dốc, hai mắt ngân ngấn nước: “Đừng như vậy được không...”

Cơ thể cô thật kỳ lạ, núʍ ѵú khi bị véo mạnh vừa đau vừa sướиɠ, cứng ngắc dựng đứng giữa những ngón tay của anh, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút màu đỏ anh đào trên ngực.

“Thích.”

Người đàn ông nói rồi kéo mạnh, vυ' thịt tròn trịa xinh xắn lộ ra ngoài không khí.

Anh cúi đầu ngậm trái sữa nho nhỏ kia, đầṳ ѵú mềm mại bị anh mυ'ŧ ra tiếng chụt chụt. Hàm răng của anh đột nhiên khép lại, đầṳ ѵú bị cắn kéo dài ra, ánh sáng trước mắt An Bạch mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ như điện giật xông thẳng lên đầu.

Cô từ từ định thần lại, dưới thân đã ướt đẫm.

Chiếc qυầи ɭóŧ đã thấm ướt, nhớp nháp khó chịu, cô muốn cởi ra, nhưng người đàn ông đã kéo ra giúp cô.

Dưới thân trần trụi đối diện với vật thịt thô dài đỏ tươi của anh, An Bạch vô thức lùi về phía sau, anh bóp lấy eo cô, mãnh liệt đẩy về phía trước.

“Ưm a...”

Lỗ thịt đột nhiên bị xuyên qua lấp đầy tràn ra một ít nước, trộn lẫn chút đỏ của máu tươi, xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ.