"Ba phút đã trôi qua."
Căn phòng tối om, những ngọn đèn sao mờ ảo được thắp sáng. Lâm Thu ngồi ở mép giường, để có thể ngắm nhìn An Bạch một cách trọn vẹn: "Em định làm như thế nào?"
Làʍ t̠ìиɦ thì làm như thế nào? An Bạch căn bản không biết, kiến
thức về tìиɧ ɖu͙© của cô chỉ giới hạn trong quyển sổ tay nhỏ bé đó.
"Đương nhiên trước tiên phải có màn dạo đầu." An Bạch nói một cách miễn cưỡng, giống như học sinh tiểu học đột nhiên bị kiểm tra bài cũ.
Lâm Thu mỉm cười rồi đưa tay về phía cô, nhưng cô lại vòng qua cổ tay anh.
Một đôi tay trắng nõn mềm mại đặt vào thân dưới của anh, động tác cọ xát vụng về để khiến anh hài lòng. Không có kỹ năng, thậm chí cô còn không thể tìm thấy thắt lưng của anh, hết lần này đến lần khác cô chạm vào chỗ đó qua lớp vải khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
"Cởi ra." Lâm Thu chắp tay ra phía sau lưng, dáng vẻ hoàn toàn phối hợp với cô.
An Bạch miễn cưỡng cởi cúc quần, lòng bàn tay của cô chạm vào côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ở phía dưới.
"Làm như này đúng không?" An Bạch cúi người xuống, gần như là quỳ trên thảm. Lòng bàn tay mềm mại nắm lấy côn ŧᏂịŧ, chẳng mấy chốc đã trở nên cương cứng và nóng bỏng, côn ŧᏂịŧ dài dựng đứng trước mắt cô, trông hơi đáng sợ.
"Đúng, mà cũng không đúng."
Lâm Thu không thể cưỡng lại ánh mắt thuần khiết và tò mò của cô. Hơn nữa hơi thở hỗn loạn của cô phả lên đầu côn ŧᏂịŧ, hơi ẩm ướt một chút, khiến anh nhớ đến sự ẩm ướt và khít chặt bên trong âʍ đa͙σ của cô.
"Đã lớn như vậy rồi." An Bạch cảm nhận được gân xanh đang nổi lên, bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển lên xuống: "Làm như vậy đúng không?"
Đôi mắt cô ươn ướt, vừa hồn nhiên vừa dịu dàng, như đang đòi một phần thưởng.
"Há miệng ra." Lâm Thu cảm thấy hơi đau, có thể là do bị cọ xát. Anh đưa tay đỡ lấy gáy cô rồi ấn đầu cô xuống côn ŧᏂịŧ đang cương cứng của mình, nhỏ giọng ra lệnh: "Ngậm vào đi."
An Bạch lập tức làm theo những gì bác sĩ nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở to nhất có thể, miễn cưỡng ngậm lấy qυყ đầυ căng tròn. Lúc khoang miệng mềm mại và nhỏ nhắn ngậm lấy hết côn ŧᏂịŧ, Lâm Thu nhíu mày lại, nhưng cô lại càng ngậm sâu hơn.
Chiếc lưỡi mềm mại chạm vào chỗ thịt mềm mại lồi lên, sau đó lại trượt xuống. Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Lâm Thu, tự hỏi liệu mình làm đã đúng chưa.
Lâm Thu thấy khóe mắt cô đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, dưới cổ họng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dốc. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nuốt đến cổ họng hết lần này đến lần khác, nước miếng chưa kịp nuốt xuống chảy xuống khóe miệng, thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng manh, thấp thoáng có thể nhìn thấy cả bầu ngực căng tròn.
"Đúng, làm như thế."
Lâm Thu rút ra một chút, lại nghe thấy một tiếng a, đầu lưỡi mềm mại đang mυ'ŧ mạnh rồi miễn cưỡng nhả ra.
"Được rồi." Nghe vậy An Bạch lại cúi đầu xuống, đầu lưỡi hồng nhạt chạm vào qυყ đầυ.
Cô nếm được một chút vị tanh, ăn không ngon lắm, nhưng cô lại không kìm được mà muốn nhiều hơn thế nữa. Chiếc lưỡi mềm mại mυ'ŧ lấy đầu dươиɠ ѵậŧ rồi lại nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy mép thịt, Lâm Thu nắm chặt ga trải giường rồi nâng eo của mình lên.
"A ưʍ..."
Cảm giác bị chạm đến cổ họng rất khó chịu, An Bạch nghe thấy tiếng Lâm Thu thở dốc, cô lập tức lo lắng nhả ra: "Làm như vậy không đúng sao?"
Côn ŧᏂịŧ đột nhiên bị nhả ra, dính đầy nước miếng trong suốt của cô đang trở nên cứng ngắc và đỏ au, nó như đang gào thét muốn đè cô xuống rồi nhét vào, làm cho đến khi cô bật khóc, đến khi phía dưới không thể chảy ra nước nữa mới thôi.
Lâm Thu đẩy kính mắt lên, anh tự nhủ không thể tiếp tục nữa, nếu không trong vòng nửa giờ cũng chưa thể giải quyết được.
"Em sẽ cố gắng làm thật tốt."
Đột nhiên cô cúi đầu xuống rồi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh vào trong miệng. Chiếc lưỡi cứ liếʍ láp, càng ngày càng sâu, cho đến khi áp sát vào cổ họng.
Lâm Thu muốn dừng lại, nhưng đã quá muộn.
Cô như tự làm khổ mình, ngậm lấy thứ vừa to vừa dài vào trong cổ họng, bên trong cổ họng không ngừng co lại rồi siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ.
Cô rơm rớm nước mắt, hơi thở dồn dập, ra vào càng ngày càng nhanh, cô phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, giống như anh đang dùng sức đυ. cô.
"An Bạch..." Lâm Thu không dám nhìn vẻ mặt lúc bị chiếm hữu làm lay động lòng người của cô, anh vươn tay ấn mạnh cô xuống.
An Bạch muốn giãy giụa nhưng không thể. Côn ŧᏂịŧ to dài hết lần này đến lần khác đâm thẳng vào cổ họng cô, khiến cô như muốn nghẹt thở. Sau hơn chục lần mạnh mẽ thúc vào, khóe miệng An Bạch rất đau, trước mắt mơ hồ, đầu bị giữ chặt ở thân dưới của anh.
Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn tràn vào trong bụng, lúc nhả ra An Bạch ho sặc sụa. Cô cảm thấy rất sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, giọng nói khàn khàn: "Bác sĩ Lâm..."
Lâm Thu không ngờ mình sẽ ấn đầu cô, buộc cô ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của mình vào sâu trong cổ họng cho đến khi xuất tinh. Đây là dấu hiệu của việc mất kiểm soát, anh phải bình tĩnh lại.
"Xin lỗi, hôm nay thời gian quá ít." Lâm Thu lấy giấy lau nước mắt cho An Bạch, ôm lấy An Bạch đang bối rối rồi hôn lên mặt cô: "Lần sau có thời gian nhiều hơn, anh sẽ làm màn dạo đầu."
"Vâng." An Bạch cố kìm nén nước mắt, cô cũng hôn lên má anh.
Lâm Thu chỉnh trang lại mình, nhưng không lau sạch vết nước do môi cô để lại.
"Anh đi trước đây." Lâm Thu lấy điện thoại di động ra, bấm vào cột "hoãn quan hệ tìиɧ ɖu͙© vì lý do cá nhân", sau đó anh tắt đèn cho An Bạch rồi mới rời đi: "Chúc ngủ ngon."
An Bạch muốn tạm biệt bác sĩ Lâm, nhưng cổ họng cô đau đến mức không thể phát ra tiếng.
Tệ hơn nữa là thân dưới của cô lại nhớp nháp, qυầи ɭóŧ thì ướt sũng.
Tác giả lại đứng ra xin chuỗi hạt. Có vẻ việc xin chuỗi hạt quá nhạt nhẽo nên tác giả quyết định cứ một trăm hạt sẽ thêm một chương, theo tiến độ của cốt truyện, những người hâm mộ trong quá khứ của nhân vật nam chính sẽ bị loại bỏ theo thời gian.
Mong các bạn bình chọn và ủng hộ, chia cà rốt cho mọi người ăn!