Bạn Tình Cấp Tốc

Chương 3: Là màu hồng phấn

Lâm Thu đưa An Bạch vào phòng kiểm tra tư nhân, chà chất lỏng khử trùng trong lòng bàn tay nói: “Đến cởϊ qυầи áo đi.”

An Bạch không dám cãi lệnh bác sĩ mà nhanh chóng cởϊ qυầи áo.

Cô mặc là một bộ đồng phục rẻ được chỗ cứu tế phát, nút áo sơ mi được nhẹ nhàng cởi ra sau đó đến váy, An Bạch cẩn thận gấp kỹ đặt lên bàn rồi đứng yên chờ.

Lúc Lâm Thu khử trùng lần nữa thì anh ngẩng đầu nhìn cô trong gương: “Cởi hết.”

Hai chữ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng lạnh lẽo như bao bọc trong tiếng nước chảy.

Nhưng vừa nãy đã cởi hết kiểm tra qua... An Bạch không dám vặn hỏi bác sĩ mà chỉ đành cởi, sau đó lại lạnh mà run rẩy.

“Đừng căng thẳng.” Sau khi rửa sạch tay thì Lâm Thu đi đến trước mặt cô rồi chợt cầm ngực trái của cô.

Cảm nhận rõ ràng xương ngón tay của tay người đàn ông, lúc ấn lên đầṳ ѵú có hơi lạnh lẽo. An Bạch khẽ ngân một tiếng, suýt nữa đứng không vững.

“Đứng vững.” Lâm Thu cầm chặt hai ngực cô, kéo lên một chút.

“Được, rất tốt.” An Bạch ngoan ngoãn nhô lên hai ngực, khuôn mặt phủ một sự ngượng ngùng.

Lâm Thu duỗi ngón tay nắm hai núm nho nhỏ, nhẹ nhàng bóp một cái đã nóng lên mà phát ra nhiệt cứng rắn giống như nụ phấn hoa non nớt xấu hổ còn chưa nở mà lộ ra sự dụ dỗ tươi đẹp ngọt ngào. Còn hơn xa người kiểm tra trong tấm ảnh.

Anh vuốt ve bầu ngực, vân tay lướt qua đầu ngực kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tê dại. Anh chợt đưa đầu ngực lên rồi lại đè nặng xuống, nhũ thịt trắng mềm được nặn lên cao. An Bạch đứng khó khăn, hai chân như nhũn ra nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, hình như kiểm tra vẫn chưa đủ.

“Bác sĩ… xong chưa…” An Bạch nén thở dốc: “Tôi khó chịu…”

“Khó chịu là bình thường.” Lâm Thu đưa nhanh động tác, nắm bắt hai hạt ngực nói: “Độ mẫn cảm của núʍ ѵú cô rất cao, làn da cũng rất mềm mại, đυ.ng một cái đã đỏ máu, đυ.ng nhiều hơn sẽ đau.”

Lúc này cả người An Bạch như nhũn ra, khó khăn không đứng vững nhưng anh vẫn bình tĩnh nói ra kết quả kiểm tra như thế. Cô không nhịn được cắn chặt môi, sợ phát ra âm thanh mất mặt.

“Đi lên giường.”

Lâm Thu chợt dừng tay, ánh mắt quét qua khẽ múi của môi cô rồi nói: “Cô nằm xuống trước, tôi đi lấy dụng cụ khử trùng.”

An Bạch tìm rất lâu mới phát hiện cái ghế dài kỳ quái kia là cái giường nâng.

Cô bước lên chiếc ghế đẩu nhỏ cuối giường và ngồi xuống.

Lâm Thu bưng lên khay nói: “Chân đặt ở hai bên.”

An Bạch bất đắc dĩ nghe theo, tách hoàn toàn hai chân ra, nơi riêng tư lộ trong không khí lạnh lẽo.

Đây là cái giường kiểm tra gì thế, xấu hổ quá.

Điều càng xấu hổ hơn là cái ghế kia thật sự cho bác sĩ ngồi.

Lâm Thu buông khay xuống, phát hiện cô gái nhỏ đã đỏ bừng mặt mà nhắm mắt lại. Khác với dáng vẻ cứng cỏi của cô, nơi riêng tư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới người không có một sợi lông, hai mảnh thịt màu trắng muốt hơi rung rung, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh như bị bắt nạt.

“Rất sợ?” Lâm Thu vuốt ve giữa chân cô, có thể cảm nhận được máu thịt trong cô đang chảy, càng lúc càng nhanh. Cả người cô như đỏ lên.

Lúc ngón tay xẹt qua cửa huyệt dính một chút nước, đầu ngón tay mang đến cảm xúc trơn mềm dinh dính.

Lâm Thu đè lại mép thịt rồi tách ra, cho đến khi có tiếng nước chảy khe khẽ: “Mở to mắt, nếu không có chỉ càng sợ hơn.”

“Cái gì?”

An Bạch cảm thấy rất xấu hổ mà mở mắt ra, nhìn thấy tay người đàn ông cầm cái kẹp nhỏ bên trong khay.

Kim loại lạnh lẽo phát ra ánh sáng được anh nắm giữ, chính xác mà không sai sót kẹp lấy hạt nhỏ bị giấu ở trong mép thịt.

Cảm giác lạnh buốt bay thẳng đến đỉnh đầu, An Bạch căng thẳng cả người, ngón chân rúc vào một chỗ, âm thanh quá căng thẳng xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Bác sĩ, đây là đang làm gì vậy…”

“Kiểm tra âm huyệt và tiểu huyệt của cô.” Lâm Thu nhìn dáng vẻ lạnh run của cô, ngón tay chậm chạp mà không cho từ chối vào thăm dò khe huyệt chặt chẽ quá mức của cô: “Phối hợp bác sĩ, thả lỏng.”