Sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Chu Lịch sau khi có kết quả thi đại học đã từ bỏ cơ hội được vào đại học đứng thứ hai trong nước, ở lại tỉnh cùng với Triệu Văn.
Hằng ngày bị Triệu Văn sai khiến, bị những công tử tiểu thư nhà giàu trong giới bạn bè bằng hữu của Triệu Văn trêu chọc, nhưng hắn vẫn cam chịu như trước, cảm thấy mình đạt được bảo vật trân quý nhất trên đời này.
Nửa năm trước hắn vốn hẹn gặp một vị đạo sư coi trọng hắn, lại bị Triệu Văn tạm thời gọi đi, hắn phải theo cô ta lên núi cùng bạn bè của cô ta để đi cắm trại, cũng chính là lúc cắm trại đó, hắn và Triệu Văn gặp phải nguy hiểm, lúc suýt nữa mất mạng bị kéo vào trò chơi vô hạn.
Chu Lịch hiện tại vào phòng bếp cắt rau, bởi vì không đành lòng để Triệu Văn ăn chút đồ ăn nhanh để đối phó, cũng là muốn làm cho chính mình phải tỉnh táo lại một chút, hoàn toàn không quá để ý những lời nói vô tâm lúc nãy của cô ta.
Nhưng trong tay Triệu Văn nắm chặt đạo cụ, cũng đi tới, đem thân thể dựa sát vào cửa phòng bếp, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước, trong đó lại lộ ra một cỗ hương vị điên cuồng.
Cô ta dùng giọng điệu lạnh lùng chất vấn hắn:
"Có phải anh chỉ hận không thể chết cùng tôi hay không? Lo lắng tôi bỏ anh, cho nên thừa dịp tôi muốn bỏ anh liền muốn dẫn tôi cùng chết với anh? "
"Chu Lịch, anh nên rõ cả nhà của anh đều là ký sinh trùng dựa dẫm vào nhà của tôi mới có thể sống sót, anh cũng chỉ là một con chó mà Triệu gia nhà chúng tôi nuôi mà thôi, để cho anh làm cái gì anh liền phải làm cái đó! Làm chó thì nên ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân của chính mình! Nếu như không phải nhà tôi có lòng tốt thu nhận mẹ con nhà anh, đừng nói đến việc cho anh đi học đi thi đại học, bây giờ anh cũng không biết nhặt ve chai ở nơi nào rồi. "
Cô ta nói đến đây, lại nhìn dáng người của Chu Lịch đều đã đem quần áo chống ra một đường cong cơ bắp gần như hoàn mỹ, đột nhiên nở một nụ cười, châm chọc nói:
"Không đúng, anh hẳn là sẽ không phải đi nhặt ve chai, dựa vào bộ dáng này của anh, việc đi bán dương vật xấu xí này của anh cũng đủ nuôi sống cả gia đình anh rồi. "
Hiện tại lại làm bộ thanh cao không muốn đi hầu hạ NPC kia, chờ đến khi anh không có tiền mua nổi một bát cơm, không biết một ngày nào đó phải quỳ xuống dùng cây dương vật xấu xí này của anh hầu hạ mấy nữ nhân."
Đối mặt với sự nhục nhã như vậy, động tác cắt rau của Chu Lịch dừng lại.
"Đủ rồi."
Những lời này vẫn không tính là cao giọng như trước, nhưng sau khi nói ra miệng Chu Lịch vẫn có chút hối hận.
Hắn biết Triệu Văn không phải thật sự là có suy nghĩ như vậy, cô ấy chỉ là quá sợ hãi, dùng phương thức như vậy đem sự sợ hãi của chính mình phát tiết ra.
Nếu như không phải hắn không có năng lực dẫn Triệu Văn rời khỏi phó bản, cô ấy cũng sẽ không sợ hãi thành như vậy, lời cô nói càng đả thương người, nội tâm kỳ thật càng bối rối sợ hãi.
Chu Lịch thở dài, buông đồ trong tay xuống, cởi tạp dề ra, ôm lấy Triệu Văn đang kinh hoảng bên ngoài phòng bếp vào trong ngực, đặt cằm lêи đỉиɦ tóc của cô.
Hắn thỏa hiệp, cô ấy đều sợ hãi đến nỗi biến thành bộ dạng như thế này, hắn cũng không thể tức giận vì yêu cầu của cô nữa.
"Triệu Văn, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho em."
Rõ ràng là một người đàn ông cao hơn một mét chín, cả người đều là cơ bắp hữu lực, vậy mà lúc nói chuyện với bạn gái, giọng nói khàn khàn trầm thấp lại ôn nhu đến cực hạn.
"Nếu như vậy có thể cho em thông quan phó bản, có thể, tôi đi."