Giao dịch với sinh vật trong phó bản phải hiến máu thịt của mình, không biết thêm linh hồn của mình, có thể đổi được cơ hội rời khỏi phó bản của bạn gái hay không.
Chu Lịch không chớp mắt nhìn người phụ nữ trước người, chờ mong câu trả lời của cô.
Vưu Đóa lại giật mình một chút, khẽ lắc đầu:
"Xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ là một NPC ..."
Trong phó bản này, cô cũng chỉ nghe theo tiểu nhân vật do hệ thống sắp xếp, từ khi cô không thể quyết định cách ăn mặc của mình là biết, thật ra cô căn bản không có quyền thực, hệ thống bảo cô thu tiền thuê nhà cô liền thu, những cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Tin tức tiết lộ cho người chơi này trước đó là do chính cô quan sát được ở bên trong phó bản này.
Vưu Đóa cũng không biết vì sao mình là phó bản NPC vì sao lại tìm kiếm manh mối thông quan giống như người chơi, cô cũng không có những ký ức trước đó của NPC, kỳ thật cũng không hiểu rõ bản thân chính mình.
Từ trong mắt cô phản đoán ra cô không nói dối, Chu Lịch đành phải gật đầu đồng ý.
Vốn là ôm tâm lý may mắn đi lên thử một lần, đáp án này cũng không ngoài ý muốn, nhưng lúc xoay người rời đi rốt cuộc vẫn rũ mi mắt xuống.
Hắn ta không sợ chết, nhưng bạn gái là điểm yếu của hắn ta.
Không dừng lại ở tầng bảy, lo lắng bạn gái một mình ở trong phòng, Chu Lịch bước nhanh xuống lầu, chờ trở lại phòng 201 mình ở, mở cửa nhìn thấy bạn gái trên sô pha, lúc này hắn mới đem một trái tim treo lơ lửng rơi về chỗ cũ.
Hắn yêu người phụ nữ trước mắt, cho dù là phó bản nguy hiểm, có thể không nhìn thấy mặt trời ngày mai, khi nhìn thấy bạn gái khóe miệng vẫn nhếch lên một nụ cười ấm áp.
"Có thể thông quan?"
Triệu Văn lại hiểu lầm hàm nghĩa của nụ cười này của Chu Lịch, hai chân còn gác ở trên sô pha rơi xuống mặt đất, nghiêng người về phía trước vội vàng hỏi thăm.
Ý cười của Chu Lịch thu liễm, lắc đầu nói:
"NPC cũng không biết thông quan như thế nào."
Vừa dứt lời, một cái ly nước liền từ bên mắt hắn đập qua, rơi vào cửa phía sau, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, cơ hồ lập tức làm tổn thương mu bàn tay của hắn.
Hắn đã sớm thói quen với tính tình nhỏ của bạn gái, vết thương trên tay cũng không gợi lên một tia không vui của hắn, đầu ngón tay cũng không vì đau đớn mà động đậy dù chỉ là một chút.
"Phế vật!"
"Anh là một kẻ rưởi! Không phải anh nói là anh sẽ bảo vệ tôi hay sao? Đáng lẽ tôi không nên tin tưởng vào anh!”