Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 92: Thiếu niên tim đập thình thịch (1)

Suốt một tuần, tất cả mọi người bị giày vò gầy một vòng, nhưng tinh thần lại đều tốt hơn trước kia, chịu được đánh và quăng ngã nhiều hơn.

Vân Hoa ở ngoài trường học hoạt động tương đối tự do, cho nên phần lớn thời gian đều ở sân huấn luyện liều mạng luyện tập, thế cho nên hiện tại bên trong mười mấy người, thể lực của cô ấy còn muốn tốt hơn Từ Tử Hàng một chút.

Chiều hôm nay lệ thường chơi bóng rổ xong, Tống Diệp đang đi ra cổng trường, tiếng chuông di động trong túi lại là đột nhiên vang lên.

Cô nắm lên di động, trên màn hình biểu hiện người gọi là Vân Hoa, thời gian này, có thể có chuyện gì.

Trong lúc nghi hoặc, cô nghe điện thoại, lại là nghe được một trận bối cảnh âm nhạc ồn ào, mơ hồ còn có người đang đập đồ vật, “Chị Vân, chị ở nơi nào?” Tống Diệp dừng lại bước chân, bỗng chốc sắc mặt trầm xuống.

Đầu kia cách trong chốc lát mới truyền đến tiếng hít thở dồn dập của Vân Hoa, mang theo một chút nôn nóng, “Tống Diệp, chị ở quán bar số 4 phố Vân, có người gây sự muốn tìm bang Dạ chúng ta, chị vừa xuất hiện đã bị theo dõi.”

Trải qua huấn luyện trong khoảng thời gian này, Vân Hoa xử lý mọi chuyện đã rất bình tĩnh thành thạo, lúc này sốt ruột như thế, đủ để tưởng tượng tình huống khẩn cấp.

“Tìm một chỗ trốn đi, em lập tức chạy qua.” Tống Diệp lạnh giọng nói xong, cúp điện thoại, lập tức chạy tới quán bar phố Vân.

Trên đường, Tống Diệp nói rõ tình huống, mấy người Từ Tử Hàng tâm tính thiếu niên, mắng câu thô tục, duỗi tay muốn lấy súng.

“Gần đây tiếng gió rất chặt, không thể dùng súng, đi vào cứu người quan trọng hơn.” Tống Diệp biết, nếu phát sinh sự kiện đấu súng ở ngay lúc này, nhất định sẽ khiến cho phía quân đội chú ý, đến lúc đó căn cơ cô chưa vững, rất có thể sẽ không thể thoát thân.

May mắn trong khoảng thời gian này, mấy người Từ Tử Hàng đối với cô đã là như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu Tống Diệp lên tiếng, mấy người dù nén giận cũng có thể lấy nhiệm vụ làm đầu.

Cửa quán bar phố Vân, lúc này chỉ có hai gã lưu manh gác, dù ban ngày hay đêm tối, bên trong phát sinh rối loạn lớn thế nào, chỉ cần không ra khỏi cửa, hết thảy đều có thể bị cho qua, đây cũng là nguyên nhân Chu Chính dám mua bán súng ở bên trong.

Tống Diệp để lại Vương Thiết Xuyên ở phía trước đối phó hai gã lưu manh ở cửa, dẫn Từ Tử Hàng bọn họ lẻn vào từ cửa sau. Tiến đến trong ánh đèn tối tăm, tiếng âm nhạc chợt đánh thẳng vào màng nhĩ chấn động đến tim người đập nhanh hơn, đợi cho thích ứng rồi, mới nghe được phòng khiêu vũ phía trước truyền đến tiếng đánh đập.

“Anh mang theo anh em lục soát từng phòng, chị Vân hẳn là trốn ở gần đây.” Từ âm thanh xa gần của cú điện thoại vừa rồi, Tống Diệp phán đoán ra vị trí đại khái, ngay sau đó phân phó Từ Tử Hàng bên người, kết quả nói một chút, lại không thấy người đáp lại, cô hơi nhíu mày, giương mắt quét về phía mặt đối phương.

Bị một cái liếc mắt lạnh lùng kia nhìn thẳng tới, Từ Tử Hàng mới bừng tỉnh lui ra phía sau nửa bước, có chút chậm nửa nhịp đồng ý nói: “Ừ, được, vậy cô tự mình cẩn thận.”

Tống Diệp cảm thấy phản ứng của Từ Tử Hàng có chút kỳ quái, nhưng không có thời gian đi miệt mài theo đuổi, sau khi phân phối xong nhiệm vụ nhanh chóng chạy về phía sảnh ngoài.