Lục Thi Ngữ nhìn Nhan Nịnh một bộ áo váy màu đỏ, khoác một kiện mỏng như cánh ve, dáng người phiêu dật, đi đường uyển chuyển nhẹ nhàng như vũ, ánh mắt thâm trầm.
Toàn thân nàng rõ ràng không có đeo nhiều trang sức, lại cho người ta một loại cảm giáchừng hực khí thế, giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất làm người trèo cao không nổi.
Những cái đó, vốn nên đều là thuộc về nàng ta.
Bốn mắt nhìn nhau, đánh giá khuôn mặt yêu diễm câu hoặc nhân, Nhan Nịnh khẽ nâng cằm, liền cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt cao ngạo không dung khinh nhờn, đáy mắt Lục Thi Ngữ xẹt qua một tia ghen ghét.
Da thịt Nhan Nịnh trắng tuyết, bộ dáng kiều nộn, tất cả đều là dựa vào quyền thế bảo dưỡng ra, nếu năm đó không có ôm sai, nàng hiện tại chỉ sợ đã sớm bị phụ thân ham mê cờ bạc bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, mặc người dâʍ ɭσạи.
Không biết nghĩ tới cái gì, thân thể Lục Thi Ngữ run nhè nhẹ, sắc mặt dữ tợn.
Nhan Nịnh thu hồi ánh mắt, không để ý đến Lục Thi Ngữ lớn lên thanh tú, nhưng sau bộ mặt lại dữ tợn, thoạt nhìn càng xấu xí.
“Lục Ninh Trạch.” Nhan Nịnh cúi đầu nhìn về nắm cơm nhỏ trắng hồng trước người.
Nắm cơm nhỏ này tuy rằng còn chưa đến hai tuổi, nhưng dung mạo đã tương tự với nam nhân đến năm phần, nghĩ đến nhóc dám cùng người nàng ghét cùng nhau tới đây tìm nàng, nàng hừ lạnh một tiếng, “Đệ……”
Nhan Nịnh mới vừa mở miệng, đã bị Lục Thi Ngữ đánh gãy, “Ban ngày không gặp, muội muội thật càng thêm không hiểu tôn ti lễ nghi, thấy tỷ tỷ cũng không biết hành lễ vấn an.”
Nhan Nịnh ngước mắt, nhìn đầu sỏ gây tội làm hại đùi nàng bây giờ còn có điểm phát toan, nàng ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, “Ta……”
“Thi Ngữ gặp qua phụ thân.”
“Ninh Trạch gặp qua phụ thân.”
Lời nói đến bên miệng lại lần nữa bị đánh gãy, Nhan Nịnh, “……”
Nhìn một lớn một nhỏ trăm miệng một lời, động tác nhất trí mà hành lễ với nam nhân bước vào sảnh ngoài, hầu kết lăn lộn dưới, Nhan Nịnh nuốt xuống lời nói đến bên miệng.
Cảnh tượng có chút chướng mắt nàng, duỗi tay đem nắm cơm nhỏ trắng hồng từ trên mặt đất ôm lên.
“Lục Ninh Trạch nha……” Ngón trỏ mảnh khảnh điểm điểm đầu nhỏ trong lòng ngực, “Ta cảnh cáo ngươi, lần sau không cho phép lại mang người không đứng đắn đến đây tìm ta.”
Lục Ninh Trạch: “……”
Nhóc ở trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài.
Tỷ tỷ lại cùng Thi Ngữ tỷ tỷ lại phân cao thấp.
Một người là người nhóc cực kỳ yêu quý, một người là tỷ tỷ ruột thịt trong miệng bà nội, nhóc đương nhiên hướng về người trước.
Bằng không, nếu tỷ tỷ cáo trạng với phụ thân, trong một khoảng thời gian nhóc sẽ không được ăn trái cây a.
Ai, tỷ tỷ cậy sủng sinh kiêu không thể trêu vào!
Vẻ mặt Lục Ninh Trạch ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm cổ người trước mắt mềm mụp nói, “Được, tỷ tỷ.”
Nhan Nịnh nhìn trên mặt Lục Ninh Trạch tràn ngập bất đắc dĩ, khóe môi hơi câu, “Thật ngoan!”
“mua~” Nàng ở trên mặt tiểu gia hỏa hôn một cái thật mạnh, “Vẫn là Tiểu Trạch của chúng ta nghe lời, không uổng công ta thương đệ.”
“Ta nói cho đệ biết, sau này khi trưởng thành nhất định phải làm người trong ngoài như một nha, không cần giống như người nào đó nói một làm hai, hãm hạ người vô tội, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, làm người buồn nôn.”
Nghe Nhan Nịnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói, Lục Thi Ngữ ho khan một tiếng, cười nhạt đánh gãy nàng thuyết giáo, “Muội muội, ta cùng Tiểu Trạch tới lâu như vậy muội cũng chưa ra, ta còn tưởng rằng muội xảy ra chuyện gì, đang chuẩn bị dẫn người vào bên trong tìm muội a!”
Nói tới đây, tươi cười trên mặt nàng ta lớn một ít, “Không nghĩ tới ngươi vừa ra thì phụ thân cũng đến, này thật đúng là trùng hợp a!”
Cho rằng Lục Cận là cố ý lại đây giúp nàng ta chống lưng, Lục Thi Ngữ rũ mắt áp xuống đáy mắt khoe khoang.
Không từ thủ đoạn thì như thế nào?
Chỉ cần đạt tới mục đích, nàng ta chính là người thắng!