“Chính là muốn sau khi con thi xong mới đem mọi chuyện nói cho con biết.”
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn thấy gương mặt đầy kiên quyết của mẹ mình, cảm thấy tất cả đều đã thay đổi rồi.
Mẹ cô ở kiếp trước tranh luận ầm ĩ vì ba cô về muộn, kiếp này mặc dù biết bị ông ấy lừa dối nhưng dáng vẻ vẫn than nhiên như không có việc gì.
Cô vì mẹ mình cảm thấy rất đau lòng.
Thẩm Quốc Lập sớm phát hiện ra sự việc của bản thân đã bị bại lộ.
Ba người ngồi vào bàn bình tĩnh thảo luận xem tiếp theo sau nên làm thế nào.
Vương Lệ Trân và Thẩm Quốc Lập trước tiên dọn ra ở riêng, Thẩm Quốc Lập sẽ chuyển ra khỏi căn nhà này, chờ sau khi Thẩm Nhĩ Nhu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học xong thì sẽ làm thủ tục ly hôn.
Quý Tinh có thể cảm nhận được tâm trạng bất ổn mấy ngày qua của Thẩm Nhĩ Nhu, không còn vui vẻ mà trầm mặc hơn.
Ôn Diễn Hàng biết được sự việc của ba Thẩm Nhĩ Nhu, trong lòng biết rõ sự suy sụp tinh thần của cô.
Thẩm Nhĩ Nhu hiểu rất rõ ly hôn là hai người ba mẹ cô đồng lòng quyết định, cô lớn rồi, sắp vào đại học, cũng không nên giống như một đứa trẻ khóc lóc van xin cha mẹ cô đừng ly hôn, nhưng tinh thần sa sút là đều không thể tránh khỏi.
Cô không ngừng tự an ủi bản thân, thời gian rồi sẽ làm mọi thứ phai nhạt đi.
Thẩm Nhĩ Nhu vẫn không thể nào thoát ra được nỗi bi thương khi gia đình tan vỡ.
Nhưng cô phát hiện, căn bản cô chưa có cơ hội để hít thở gấp gáp.
……..
Cảnh tượng hiện tại rất giống ở kiếp trước.
Tầng dưới của lớp học, Diệp Băng Thanh cố ý chắn trước mặt Ôn Diễn Hàng, chỉ là ở kiếp trước Thẩm Nhĩ Nhu là người đứng sau lưng Diệp Băng Thanh, mà bây giờ, đổi ngược lại là cô đứng sau lưng Ôn Diễn Hàng.
“Ôn Diễn Hàng.” Diệp Băng Thanh cười hào phóng, hét lớn tên cậu ta.
Thẩm Nhĩ Nhu giật mình.
Bây giờ tất cả những gì cô có trong đầu là tuyệt đối đừng để Ôn Diễn Hàng nói ra điều gì đó, tránh ra, kiểu nói này khiến Diệp Băng Thanh cực kỳ không có mặt mũi.
Đứng quan sát một vòng thực tế là không có nhiều bạn học xung quanh, cô không kịp phản ứng, sải bước lớn về phía Ôn Diễn Hàng, bắt lấy tay cậu ta.
“Ôn Diễn Hàng, tớ có việc tìm cậu.” Cô ngẩn đầu nhìn cậu ta nói, âm thanh run rẩy không thể kiểm soát được.
Sau cùng, kéo cậu ta bước lớn rời đi.
Để lại Diệp Băng Thanh đứng nguyên tại chỗ giận tới muốn bốc khói đầu, “Cậu ta không phải đi đâu làm gì cũng chỉ một mình sao? Vậy người con gái đó là ai?”
“Không biết a, chưa từng nghe nói cậu ta có bạn gái?”
“Vậy bây giờ là ý gì vậy?” Diệp Băng Thanh cau mày bực tức.
“Có thể thật sự là bạn gái của cậu ta, nếu không tại sao lại để cô ấy nắm tay kéo đi?”
“Mẹ kiếp.”
Thẩm Nhĩ Nhu kéo cậu ta đi cũng khá xa, lúc đầu đi bộ rất nhanh, sau đó đi cũng khá xa rồi, cô kéo cậu ta chạy.
Trực tiếp kéo cậu ta chạy đến tận hàng rào phía sau của trường.
Cô ngừng lại thở phì phò, ý thức mình vẫn còn nắm tay cậu ta, mất tự nhiên buông thỏng tay, vuốt ngực hài lòng che giấu bản thân, vành tai ửng đỏ.
Ôn Diễn Hàng lúng túng buông tay, sau khi cô gần như hồi phục, mở miệng hỏi cô: “Có việc gì?”
“…Thật ra không có gì.”
“Tại sao lại chạy vội vã như vậy?”
“Tớ sợ Diệp Băng Thanh cùng đi lên.” Thẫm Nhĩ Nhu nghĩ đến nơi này, tốc độ nhịp tim căn bản không giảm xuống được, nghĩ tới vô cũng sợ hãi.
“Cậu rất sợ cậu ta?” Ôn Diễn Hàng nhíu mày thăm dò hỏi.
“…Cậu ấy rất đáng sợ, cậu đừng cho rằng trông cậu ấy mỏng manh yếu đuối, cậu ấy thật sự rất đáng sợ.” Thẩm Nhĩ Nhu cố gắng giải thích cho cậu ta.
“Nói chung là, sau này nhìn thấy cậu ấy, cậu tốt nhất đi đường vòng. Cũng đừng nói bất kỳ chuyện gì chọc tức cậu ấy.” Thẩm Nhĩ Nhu tiếp tục luyên thuyên dặn dò.
Ôn Diễn Hàng rơi vào trầm ngâm suy tư, nhưng cũng không có nói gì thêm, chỉ là cảm thấy Thẩm Nhĩ Nhu có động tĩnh lớn đến vậy, thật kỳ lạ.
“Cậu làm thế nào mà thu hút được sự chú ý của cậu ta vậy?”
“Tớ không biết.” Ôn Diễn Hàng thản nhiên mở miệng.
“Lớn lên quá đẹp trai? Hay là do thành tích học tập quá tốt?” Thẩm Nhĩ Nhu tự nói chuyện với chính mình.
Ôn Diễn Hàng nghe như vậy, cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được, trên mặt ung dung thản nhiên, nhún nhún vai biểu tình không biết gì.
“Ai da, lần sau nhìn thấy cậu ấy tốt nhất nên đi đường vòng, cậu ấy chính là muốn tỏ tình với cậu, cậu không thể đáp ứng, cũng không thể từ chối khiến cậu ấy mất mặt.”
“Tớ sẽ không đáp ứng.” Ôn Diễn Hàng nhìn cô chằm chằm gặng giọng nói từng từ một.
Thẩm Nhĩ Nhiên không vì thế mà gật đầu tán thành, nhưng phát hiện, cô không thể nói, tóm lại là rất không giống.
Quá dịu dàng rồi.
Không giống với cậu ta.