Vương Lệ Trân đưa cho Thẩm Nhĩ Nhu một bát canh gà, mùi hương xộc lên mũi, cái miệng nhỏ của Thẩm Nhĩ Nhu uống nó.
“Ngày mai khai giảng, Ba vất vả mới tìm được cho con trường học tốt như vậy, con phải cố gắng lên.” Thẩm Quốc Lập ở bên cạnh dặn dò cô.
“Vâng, con biết ạ.” Thẩm Nhĩ Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
“Ba… Con chuyển đến lớp nào vậy?” Thẩm Nhĩ Nhu hỏi Thẩm Quốc Lập.
“Kỳ thi lần trước con làm rất tốt, trường học nói sẽ cho con học lớp nhất tốt nhất.” Thẩm Quốc Lập cười đến mặt mày nhăn đến cùng một chõi, đứa con gái này luôn là bảo bối để hắn có thể khoe khoang ra bên ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy được đáp án như mong muốn, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, đã thay đổi một chút.
—-----
Lá bùa kia thật hiệu nghiệm.
Cô trọng sinh.
Cô quay trở về thời điểm ba cô vừa mới phát tài, lúc ấy nhà bọn họ được thăng chức rất nhanh.
Lúc nhận ra được chính mình trọng sinh cô ngây ngốc một lúc.
Sau khi lấy lại được ý thức, đây là cơ hội trời cao ban cho cô, một cơ hội cho cô có thể làm lại từ đầu.
Cô không có bất cứ lưu luyến đối với đời trước, thậm chí cô hy vọng rằng những chuyện khiến người tuyệt vọng đó chỉ là một ác mộng.
Tỉnh mộng, mọi bi kịch đều chưa xảy ra, cô có thể nghĩ cách ngăn cản tất cả bi kịch xảy ra.
Lá bùa cho cô cơ hội này, cô nhất định không thể để thảm kịch của đời trước xảy ra thêm một lần nữa.
Cô muốn đi cứu Ôn Diễn Hàng, ngăn cản anh tự sát.
-
Diệp Băng Thanh theo dõi cô, là bởi vì cô nhận được thư tình của Hứa Viễn Thư, vậy cô không nhận là không phải xong chuyện rồi sao?
Kỳ thi nhâp học đời trước, cô không phát huy tốt, cho nên mới bị phân đến lớp bốn, gặp Hứa Viễn Thư.
Lần này, cô nhờ vào ký ức đời trước, thêm nữa ngày nghỉ nghiêm túc ôn tập, cuối cùng là thi vào được lớp một.
Lớp một cách xa Hứa Viễn Thư, cách Diệp Băng Thanh càng xa, cô có thể yên tâm.
Hơn nữa, Ôn Diễn Hàng cũng học ở lớp một.
Cô muốn hiểu rõ hắn, nghe nói hắn không có bạn bè, cô muốn làm bạn tốt của hắn.
Mặc kệ có phải là vì nội tâm áy náy hay không, có phải là muốn bù đắp hành động đời trước của cô đối với hắn hay không, cô muốn đối xử với hắn thật tốt.
Cô đã từng do dự, kết quả nghiêm trọng khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận được, vừa nghĩ đến bộ dạng hắn chết thảm nằm trên mặt đất, trái tim cô liền quặn thắt.
-
“Em ngồi ở vị trí bàn cuối hàng trước đi, lớp chũng ta sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích, hiện giờ chỉ còn vị trí bàn cuối hàng.” Chủ nhiệm lớp cảm thấy có lỗi nhìn cô.
Cô nhún vai, cười nói không sao.
Cô ngước mắt nhìn vị trí trống không kia, tim đập đột nhiên lỡ một nhịp, khuôn mặt bình tĩnh đi về phía vị trí của mình, dư quanh liếc nhìn nam sinh cách đó không xa.
Ôn Diễn Hàng thành tích rất tốt lại ngồi ở cuối một mình, chắc chắc là tự mình chọn.
Mũi chua xót, trong lòng cảm thấy tủi thân thay hắn.
Lúc cô tự giới thiệu Ôn Diễn Hàng chỉ liếc lên nhìn một cái, sau đó liền cúi đầu viết viết.
Thẩm Nhĩ Nhu đã rất mãn nguyện rồi, hắn còn sống, ở cách cô không xa, làm chuyện mình thích.
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Thẩm Nhĩ Nhu căn bản là nghe không vào, mặc dù mắt đang nhìn lão sư, nhưng tâm đã sớm ở trên người Ôn Diễn Hàng.
Hắn rất nghiêm túc.
Phần lớn thời gian, một tay hắn chỉ xoay bút, một tay chống cằm nhìn giáo viên, có khi dừng bút, ghi chép lại trong sổ tay.
Ôn Diễn Hàng nên là như này, không nên ở trên mặt đất lạnh lẽo mặc người người soi mói nghị luận sôi nổi.
Thẩm Nhĩ Nhu không hiểu sao cảm thấy tâm trạng tốt, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, chuẩn bị tinh thần cho tiết học kế tiếp.
Khi cô tập trung nghe giáo viên nói, Ôn Diễn Hàng nhẹ nhàng quay mặt lại, ánh mắt rơi xuống trên người cô.
Ngồi cùng bàn với Thẩm Nhĩ Nhu là một nữ sinh hơi mập nhìn có chút trẻ con, tên là Quý Tinh.
Quý Tinh tính cách từ trước đến nay thân thiện, thoáng chốc đã làm quen với Thẩm Nhĩ Nhu.
Khi hỏi rõ ràng ra Thẩm Nhĩ Nhu chuyển tới từ Hương Thành, cô ấy ngưỡng mộ nói: “Vậy thành tích của cậu khẳng định rất tốt nha? Kỳ thi cuối kỳ của mình đều là lớp sau cùng.”
“Cũng được… Cố lên thì được rồi.” Thẩm Nhĩ Nhu được cô ấy khen đến xấu hổ, ngượng ngùng nói.
“Ừ… cấp ba, mình thật sự sẽ kiềm chế trái tim.” Quý Tinh đồng ý, cúi đầu học bài.
Không quá hai phút, cô ấy lại ngẩng đầu một lần nữa, cô ấy lấy đầu bút chọc chọc cánh tay Thẩm Nhĩ Nhu: “Cậu vừa tới, không muốn biết chút truyện trong trường học sao?”
Thẩm Nhĩ Nhu nhịn cười, cô đều biết.
Nhưng thấy vẻ mặt Quý Tinh vô cùng muốn nói, cô giả bộ cảm thấy hứng thú gật gật đầu.
“Cậu muốn nghe cái gì?” Quý Tinh có chút bối rối, không biết bắt đầu từ đâu.
“Tất cả…cậu nói cho mình biết, người đứng nhất khối chúng ta đi?” Thẩm Nhĩ Nhu vốn định nói muốn biết tất cả, từ ngữ lại chuyển, rơi xuống người mình muốn
“Vậy cậu hỏi đúng người rồi. Người đứng đầu khối là người ở lớp chúng ta.” Quý Tinh mặt mày hớn hở, kích động nói.
“Ai?” Thẩm Nhĩ Nhu phối hợp.
“A, ở đó.” Quý Tinh miệng hướng về phía Ôn Diễn Hàng.
Thẩm Nhĩ Nhu quay đầu nhìn Ôn Diễn Hàng, hắn đeo tai nghe nhắm mắt dưỡng thần.
“Cậu ta… Bình thường như thế nào?”
Thẩm Nhĩ Nhu châm chước dùng từ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu có hứng thú với hắn?” Vẻ mặt Quý Tinh như đang xem kịch vui.
“Không có, mình chỉ là muốn biết người đứng đầu khối so với người bình thường có gì khác nhau thôi.” Thẩm Nhĩ Nhu đỏ mặt.
“Ai, có hứng thú với hắn cũng là bình thường, đẹp trai như vậy, thành tích còn tốt, chỉ có trên phim mới có nhân vật như vậy.” Quý Tinh cười nói.
“…”