Sáng sớm ngày hôm sau khi người đàn ông tỉnh dậy, nhục huyệt ấm áp, vừa hút vừa nhả, giống như là mát xa côn ŧᏂịŧ. Vốn dĩ côn ŧᏂịŧ đang xao động lập tức đứng thẳng lên, ngón tay khảy khảy nơi riêng tư của Tiêu Thư, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra chỉ có nhiều không có ít.
Tiêu Thư hừ hừ một tiếng, muốn đứng dậy, lập tức bị người đàn ông ấn trở lại, ngã lên giường lớn mềm mại.
“Kêu ra tiếng.” Hắn dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn gợi cảm dụ hoặc cô, chỗ chân tâm nóng ướt, cô đem mặt vùi vào trong gối mềm mại, gắt gao cắn môi, cố gắng áp chế tiếng rêи ɾỉ yêu kiều và thở dốc.
Trong cơ thể co rút càng ngày càng rõ ràng, trong nhục huyệt của cô róc rách chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, dưới bụng kịch liệt muốn được an ủi.
Chậm rãi nặng nề thọc vào, hắn hoàn toàn tiến vào, cúi người kề sát người cô, dục hỏa chồng chất dưới bụng ma sát lên cánh mông mềm mại của cô, bắp đùi thô tráng chống đỡ cô, vũ khí hung hăng sắc bén lại đâm chọc vào địa phương nhu nhược yếu đuối nhất.
Hoa huyệt ướt nóng đến lợi hại có thể nuốt trọn lấy hắn, mỗi một lần qυყ đầυ va chạm, đều khiến hắn càng đi thêm vào sâu hơn một ít, tận cùng bên trong cô, cô cũng đủ ướt nóng, hắn so với cô lại càng nóng hơn.
Tiêu Thư kêu ra tiếng, dường như là phản ứng theo bản năng, cây gậy thịt nóng bỏng ma sát ra vào trong thành thịt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Cô bị hắn giữ eo nhấc nửa người dưới lên, hai đầu gối mềm mại ở giữa, mông trơn bóng trắng nõn bị hắn xoa nắn, trên mặt sớm đã nhuộm đầy nước sốt da^ʍ mị.
Hắn điên cuồng tấn công tập kích, làm cô rối loạn không thể tả được, một lúc sau lại điều chỉnh phương hướng, đâm nhiều chỗ, hung hăng ma sát mãnh liệt trên vách tường.
Tiêu Thư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể tả được, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng từ bên trong gối lên, môi đỏ run rẩy khẽ nhếch lên, cánh mông trắng mịn yêu kiều ở giữa háng hắn bị va chạm kịch liệt.
“A ư ~ chậm, chậm một chút ~ hưm!”
Cô khó chịu vặn vẹo eo, kɧoáı ©ảʍ ở sâu trong bụng không nhịn được đọng lại ở một chỗ, càng lúc càng nhanh kɧoáı ©ảʍ ma sát ra khắp nơi, sắp đến đỉnh điểm!
Hung mãnh thô bạo thọc vào rút ra lần cuối, giống như là cũng chỉ kém một chút nữa, thành huyệt mềm mại yêu kiều khát khao cắn chặt cự bổng, vừa thẹn lại vừa sợ chờ đợi một đòn cuối cùng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dội thẳng vào trong tử ©υиɠ.
Ba ~ sau khi rút ra khỏi mật động, hắn hoàn toàn rời khỏi thân thể của cô.
Tiêu Thư nặng nề ngã trở về giường, chật vật mở miệng thở gấp, đùi trắng như tuyết run rẩy mở ra, đại não ong ong lập tức bất tỉnh.
Nữ chủ đi công tác một tuần, mà đây mới là sáng ngày thứ hai, nguyên chủ Tiêu Thư chính là một cô nương thành thị, vì thế nên ngày hôm sau ban ngày Diệp Trạch mang cô đi dạo các nơi buổi tối lại dùng sức mà thao cô.