Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 57: Cám Dỗ

Thời tiết đang ấm dần lên, thành phố An Châu khắp nơi tràn ngập cảnh xuân tươi đẹp, rực rỡ, đầy nhiệt náo; tình hình kinh doanh của Tinh Hà cũng sôi động như mùa xuân này vậy.

Hiện có hai bộ phim truyền hình đang được phát sóng, tuy rating không bằng « Vô Địch Thiên Hạ » nhưng cũng khá thành công, một số diễn viên cũng nổi tiếng theo; một bộ phim bấm máy cách đây hai năm với nhiều nỗ lực cuối cùng cũng được duyệt phát hành, cuối cùng cũng có thể giảm bớt một chút thua lỗ cho công ty; những tân binh được ký hợp đồng vào năm ngoái đã đạt thành tích tốt trong chương trình tạp kỹ và thành công xuất đạo, hai người trong số họ rất có tiềm lực, sau này sẽ được trau dồi thêm.

Các diễn viên trong hạng mục quan trọng « Ác Mộng » đang trong giai đoạn ký hợp đồng, việc lựa chọn nữ chính có chút tranh cãi, ban đầu bàn bạc chọn một diễn viên nổi tiếng, đã từng nhận giải thưởng và được truyền thông ca tụng là "Sinh ra mặt đã xuất hiện trên màn ảnh lớn". Nhưng đoàn đội của người diễn viên này đòi mức lương rất cao, ngoài một số yêu cầu, họ còn ghét bỏ phần diễn của nữ chính quá ít muốn thêm cảnh quay, Tần Văn Uyên tính tình bướng bỉnh, không chịu nhượng bộ, cuối cùng Trần Khuông Minh không có cách nào đem củ khoai nóng bỏng tay này ném cho Tô Tân, để cô quyết định.

Nói một cách chính xác thì « Ác Mộng » thực chất là một bộ phim nhóm, từng nhân vật bên trong đều rõ ràng đầy đủ, tình yêu chỉ là một trong những tuyến chính, nếu tăng phần diễn cho nữ chính sẽ khiến bộ phim này mất đi bản chất ban đầu.

Tô Tân cuối cùng đã từ bỏ nữ diễn viên, cùng Tần Văn Uyên bàn bạc chọn ra một người mời Du Ngải Mạn. Du Ngải Mạn mới ngoài hai mươi, xuất thân chính quy, dáng dấp rất xinh đẹp, diễn rất có hồn. Nói một cách chính xác thì không thể xem cô ấy là người mới, ngoại trừ diễn một số vai diễn quần chúng, cô ấy đã từng xuất hiện trong một bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình, lần lượt đóng vai nữ phụ và nữ chính, nhưng do khí vận không tốt nên không hot.

Quyết định này có chút hơi táo bạo, nhưng sau khi cân nhắc nhiều lần, Tô Tân cảm thấy lợi nhiều hơn hại, quyết định đánh cược một phen.

Xử lý xong chuyện diễn viên, Tô Tân ngả người ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Điện thoại rung lên, cô cầm lên xem, là Cố Phi Nam gửi tới hai tin nhắn.

[ Chị Tân, chị đang làm gì vậy? ]

[ Em tới ký hợp đồng, có thể lên gặp chị một chút được không? ]

Tô Tân không nhịn được cười.

Cố Phi Nam là nghệ sĩ của công ty, cho nên cậu ký kết hợp đồng cuối cùng, ngày hôm nay cậu mới biết được vai diễn của mình.

Ngày đó cating nhân vật Kỷ Mạc Xuân bị Tô Tân nghiêm mặt dạy dỗ, nên có chút ủ rũ cúi đầu, cho tới bây giờ nói chuyện với Tô Tân khẩu khí vẫn vô cùng thận trọng, không dám vô tư như trước kia.

Dạo này mặc kệ cậu quá lâu, vừa vặn Tô Tân cũng muốn dạy dỗ cậu về những điều nên chý ý khi tuyên bố điều gì, cô trả lời tin nhắn của cậu

"Được".

Cố Phi Nam rất cao hứng, gửi biểu tượng cảm xúc vui mừng đến mức bay lên trời.

Đang nói chuyện phiếm, chị Diêu đi vào, để trên bàn Tô Tân một ít tài liệu, rồi lại đem tư liệu pháp lý đưa cho Tô Tân: "Tô tổng, cô biết Dư Nhất Tùng chứ? Cậu ta yêu cầu chấm dứt hợp đồng với công ty, bộ phận pháp lý muốn xin chỉ thị nên xử lý như thế nào."

"Dư Nhất Tùng?" Tô Tân nhíu mày.

"Đúng vậy, cậu ta từng tham gia qua chương trình giải trí《 Hát Một Cái Đi 》và bộ phim truyền hình《 Dưới Cửa Nhà 》, lý do chấm dứt hơp đồng là công ty không có kế hoạch cho sự nghiệp diễn xuất." Chị Diêu giải thích một chút.

Dư Nhất Tùng từng là thực tập sinh ở nước ngoài, ký hợp đồng với công ty được hai năm, là người mới, tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng và xuất hiện trong vai nam thứ hai của bộ phim truyền hình chất lượng cao « Dưới Cửa Nhà », nhân khí kém hơn Cố Phi Nam, so với nhiều người cùng thời kỳ cũng xem như một ngựa tuyệt trần.

Cậu ta thực sự muốn chấm dứt hợp đồng, đã tìm được đối tượng để quy tắc ngầm tốt hơn rồi sao, cảm thấy có đủ tự tin cùng công ty đối kháng sao?

Một tiền lệ như vậy khẳng định không thể mở, nếu tuỳ tiện nhường Dư Nhất Tùng đi, về sau những người mới ký hợp đồng với công ty cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, từng người nghĩ biện pháp chạy.

"Để bộ phận pháp lý xử lý các thủ tục pháp lý thông thường " Tô Tân thản nhiên nói "Theo hợp đồng làm việc."

"Có cần thương lượng một chút hay không?" Chị Diêu chần chờ hỏi "Hiện tại weibo của cậu ta cũng có mấy trăm vạn fan hâm mộ, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty."

"Không cần, là cậu ta không có tinh thần hợp đồng, chúng ta có gì phải sợ?" Tô Tân thản nhiên cười "Cậu ta muốn tự do, vậy phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, rất công bằng."

"Được, tôi đã hiểu."

Chị Diêu vừa đi đến cửa, tiểu Lâu đi đến, một tay mang theo một túi thức ăn: "Tô tổng, của người lại mang trà chiều đến, nghỉ ngơi rồi ăn một chút đi."

Tô Tân nhíu mày.

Bữa trà chiều này đã được giao đến gần hai tuần kể từ ngày Giản Diệc Thận tới đây, lần nào cũng thay đổi. Hôm nay là một hộp sushi tinh xảo và một ly nước ép hỗn hợp.

"Được rồi, để nó vào đi." Tô Tân ra hiệu.

Tiểu Lâu ân cần lấy từng loại trà chiều ra, cao hứng nói: "Tô tổng, bạn trai cô đối xử với cô thật tốt, mỗi ngày đều nhớ đến cô, nếu tôi . . ."

Chị Diêu nhéo eo cô nàng một cái, đem người kéo ra ngoài.

Chỉ có bốn miếng sushi, được làm rất tinh xảo, trên đó có cà rốt và lươn, Tô Tân chăm chú nhìn một lát cảm thấy thật đau đầu.

Sau khi trò chuyện với Giản Diệc Thận ở quảng trường nhỏ ngày hôm đó, Giản Diệc Thận không còn xuất hiện trước mặt cô một cách vô cớ như trước, cũng không động một chút lại muốn cùng cô " tán gẫu", xem ra đã bị cô làm tổn thương, từ bỏ ý định hợp lại.

Buổi trà chiều này, hẳn là do anh quên kêu Đàm Phi hủy đi.

Cô thật sự không muốn nhìn thấy buổi trà chiều này, vứt đi thì thật lãng phí, tặng cho người khác cũng bị hiểu lầm, ngay cả tòa nhà nhỏ này cũng nghĩ rằng nó được bạn trai cô đưa tới.

Do dự một chút, Tô Tân bấm điện thoại gọi Đàm Phi: "Trà chiều chỗ tôi là do anh sắp xếp đúng không? Đừng đưa đến nữa, Giản Diệc Thận có lẽ đã quên mất chuyện này."

Đàm Phi trầm mặc hai giây rồi cung kính nói: "Tô tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi không cho người mang trà chiều đến chỗ cô, đây đều do Giản tổng an bài, ngài ấy đặt biệt mời một đầu bếp về, tính toán thành phần dinh dưỡng cùng calorie có trong đồ ăn."

Tô Tân lặng đi một lúc.

"Tô tiểu thư, trước đây Giản tổng đối xử với cô không tốt, nhưng bây giờ ngài ấy đối với cô không có nửa điểm lấy lệ. Trà chiều kia nếu cô không thích thì có thể ném vào thùng rác, nhưng đừng nghi ngờ sự chân thành của ngài ấy." Đàm Phi thở dài.

Cúp điện thoại, tâm tư Tô Tân có chút hỗn loạn, đầu ngón tay trên điện thoại bấm hai lần, bất tri bất giác bấm vào Wechat.

Vòng bạn bè rất náo nhiệt, Trình Tử Hạo mấy ngày nay ở nước ngoài tham gia một buổi trình diễn do một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, đăng một vài bức ảnh chụp cùng người mẫu; Điền Chỉ Lam đang nói về ông chủ của mình - Hoắc Chí Từ, lần thứ một trăm nói làm xong công việc trong tay sẽ từ chức . . .

Bất giác kéo xuống, một vòng bạn bè bất ngờ xuất hiện trước mắt cô, không có một dòng chữ nào, chỉ là một tấm hình đen.

Nhìn thời gian, đã mười hai giờ sau khi trò chuyện ở quảng trường nhỏ đêm đó.

Trái tim không khống chế được giật một cái, Tô Tân nhanh chóng thoát khỏi Wechat, lấy lại bình tĩnh, cầm tập tài liệu mà chị Diêu đưa đến.

"Chị Tân." Cửa gõ hai lần, Cố Phi Nam tới.

Hôm nay Cố Phi Nam mặc áo sweater màu xanh quân đội, quần cao bồi và giày thể thao, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân. Tâm tình cậu cũng rất tốt, vào cửa liền chạy tới trước bàn làm việc Tô Tân, đưa một túi quà: "Ầy, đặc sản của một chỗ em quay phim, chị xem có thích hay không."

Tô Tân mở ra xem, là một bộ đến lót ly, kim loại màu niken sáng được viền bằng tua rua màu xanh lam và hoa sen, phía trên còn ép một lớp màng trong suốt, vô cùng tinh xảo.

"Cảm ơn em, nó rất đẹp." Tô Tân cầm một cái đặt lên mặt bàn, còn lại đều để bên trong tủ trưng bày.

Cố Phi Nam cố gắng đè ép khóe miệng đang dương lên, tiến đến trước mặt cô hỏi: "Không tức giận? Em tin chắc em có thể diễn tốt Kỷ Mạc Xuân, fan không chấp nhận cũng không sao, em cũng không thể bị bọn họ nắm mũi dẫn đi được? Là fan chân chính nhất định sẽ hiểu được lựa chọn của em."

Tô Tân khẽ liếc cậu một cái: "Còn chưa biết nhận sai?"

Cố Phi Nam lập tức giơ tay thề: "Lần sau nhất định sẽ báo trước cho chị Trịnh Vân không tự làm chủ, chỉ sau khi có công tác tuyên truyền đầy đủ mới có thể hành động bước kế tiếp."

Tô Tân liếc mắt nhìn qua bàn trà chiều: "Này, ăn đi, xem như phần thưởng em bôn ba vất vả."

Cố Phi Nam cao hứng cầm sushi và nước trái cây lên rồi ngồi trên ghế sofa ăn: "Cảm ơn chị Tân."

Đúng lúc đó Từ Đông Tô gọi tới.

Hơn một tuần lễ, Tô Tân và Từ Đông Tô đã hẹn hò hai lần, ăn một bữa cơm, đóng kịch bản gϊếŧ người. Đúng như Tô Tân tưởng tượng, hai người khi ở chung rất hòa hợp, tán gẫu về phim ảnh, văn học, tranh luận, bầu không khí rất thoải mái, dễ chịu.

Khuyết điểm duy nhất là giống như bạn bè lâu năm, không có loại cảm giác hồi hộp, hươu con chạy loạn.

Có lẽ, cảm xúc người trưởng thành cũng nhẹ nhàng như dòng nước dài, loại tình yêu lộng lẫy như pháo bông cũng chỉ tồn tại trong ký ức tuổi trẻ.

"Em đang bận sao?" Giọng Từ Đông Tôvẫn bình thản như mọi khi.

"Đang cùng Phi Nam nói chuyện " Tô Tân cười nói "Còn anh? Viết bản thảo xong chưa?"

Từ Đông Tô trêu ghẹo nói: "Anh hoài nghi độc giả của anh đã thu mua em, nói đi, bọn họ cho em bao nhiêu phần thưởng, anh cho gấp đôi."

"Vậy xem ra em sẽ thua lỗ nếu như không mở kênh phần thưởng."

. . .

Hai người nói đùa vài câu, Từ Đông Tô hẹn cô cuối tuần cùng đi tập thể dục và chơi bóng, Tô Tân đồng ý.

Cúp điện thoại, Cố Phi Nam nhìn cô chằm chằm, bộ dạng tươi cười vui vẻ biến mất vô tung vô ảnh.

"Sao vậy? Trên mặt chị dính gì sao?" Tô Tân bối rối hỏi.

"Chị hẹn hò? Cùng tên nhà văn kia?" Cố Phi Nam buột miệng.

Tô Tân trong lòng hơi động, đây là cơ hội tốt, vừa vặn đem tiểu tâm tư của Cố Phi Nam thanh trừ sạch sẽ. Cô cười: "Làm sao, không được? Người trong nhà sắp xếp chị đi xem mắt, vừa lúc là anh ấy, rất có duyên phận."

"Thế nhưng . . . Thế nhưng . . ." Cố Phi Nam lầm bầm "Thế nhưng " nửa ngày cũng nói không nên lời, sắc mặt bỗng trở nên trầm mặc.

Tô Tân nghiêm mặt nói: "Phi Nam, em vẫn còn trẻ, chuyên tâm vào sự nghiệp diễn xuất của mình đi, đừng nghĩ nhiều đến chuyện khác, sau này khi công thành danh toại, sẽ có người phụ nữ tốt hơn gặp em."

Cố Phi Nam im lặng một lúc, đột nhiên đứng lên, trầm trầm nói: "Chị Tân, em phải về đoàn làm phim, nên đi trước."

Cố Phi Nam bước nhanh ra khỏi văn phòng Tô Tân, trong hành lang những nghệ sĩ cùng công ty chào hỏi cũng không để ý. Trợ lý đợi ở xe bảo mẫu bên ngoài công ty, thấy cậu ra, mở cửa xe gọi cậu lên xe, cậu vẫy vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước.

Trợ lý muốn đuổi theo, cậu nhẫn nại bực bội trong lòng, mặt vô cảm đem người đuổi đi: "Tôi muốn ở một người một lúc, cậu ở chỗ này chờ, đừng đến quấy rầy tôi."

Lịch trình ký hợp đồng hôm nay tạm thời được công bố, không có fan bên ngoài công ty đuổi theo hành trình, Cố Phi Nam mang mũ sweater, đội mũ và đeo khẩu trang, đi dọc vỉa hè.

Tâm trạng vô cùng chán nản, l*иg ngực ngột ngạt không tìm được lối thoát.

Lần đầu tiên gặp ở quán bar cậu đã thích Tô Tân,nếu không thì cậu sẽ không tìm lý do đến bắt chuyện, sau đó còn ký hợp đồng với Tinh Hà, chứng kiến

cuộc sống và công việc của Tô Tân, càng có một cảm giác đặc biệt và phức tạp với cô.

Có yêu mến, có thương tiếc và ngưỡng mộ . . .

Tại sao cậu lại nhỏ hơn Tô Tân bốn tuổi? Vì sao hiện tại còn chỉ có thể trói buộc bởi hợp đồng và fan hâm mộ, không thể theo đuổi thứ mình muốn? Hợp đồng năm năm còn có hơn bốn năm, chờ cậu có thể tự do và trở nên cường đại, Tô Tân cũng đã sớm cùng người khác yêu đương kết hôn, cậu còn si tâm vọng tưởng cái gì?

"Cố Phi Nam?"Ai đó gọi cậu từ trong góc.

Cố Phi Nam bịt tai và đi qua người đàn ông.

"Tinh Hà và Tô Tân đối xử với cậu như vậy, cậu không muốn rời khỏi đó hay sao?" Người đàn ông đi vài bước đến bên cạnh và chậm rãi hỏi.

Cố Phi Nam lập tức dừng bước, nghi ngờ quay lại nhìn: "Anh là ai?"

Người đàn ông mỉm cười và nói: "Lữ Thành Chiêu, tổng giám đốc truyền hình điện ảnh Gia Thành."

Đôi mắt Cố Phi Nam co lại, cái tên này cậu nghe qua rất nhiều lần, nhân vật này vô cùng lợi hại, công ty của anh ta và Tinh Hà rất nổi tiếng trong ngành.

"Ý anh là sao?"

"Lấy nhân khí bây giờ của cậu, nhân vật chính của « Ác Mộng » tới tay lại bị người khác cướp đi, bản thân cậu chỉ có thể diễn nhân vật phản diện, cậu không cảm thấy oan uổng hay sao? Tô Tân chỉ đang lợi dụng cậu, cậu còn không nhìn ra sao?"

Lữ Thành Chiêu bước tới, giọng nói đầy cám dỗ " Hãy chấm dứt hợp đồng với Tinh Hà, tôi có thể giúp cậu chấm dứt hợp đồng một cách vô điều kiện, còn có thể cho cậu mở một studio cá nhân, cam đoan cậu sẽ xuất hiện trong các bộ phim truyền hình và phim điện ảnh, cũng không cần đến ký hợp đồng bán mình mười năm, cậu tự làm ông chủ của mình, một bước đi đến con đường mà người khác phải tốn năm sáu năm, thế nào?"

*Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thịt tươi cám dỗ đang tới →_→