Edit: Đỗ Thùy Anh
Beta: Khanh
___________
Mặt Thất hoàng tử càng đỏ hơn: “Nhi thần trước kia chỉ dùng cành cây viết vài chữ mấy chữ linh tinh trên mặt đất, Húc thái sư nói nhi thần cần phải luyện chữ cẩn thận, cho nên nhi thần không nghe giảng bài với Tam hoàng tử nữa. Không ngờ lại làm cho Tam hoàng tử hiểu lầm.”
Tam hoàng tử nghe được lời này của Thất hoàng tử, mặt cũng đỏ lên. Hắn ta vốn không muốn nói những lời đó, nhưng Nhị ca đã đồng ý với mình, nếu nói ra sẽ khuyên mẫu phi chấp nhận Vân Lan...
Chữ viết không giống... Phúc vương cảm nhận thấy có gì đó không ổn.
Thuận Thiên đế trầm tư trong nháy mắt: “Mời Húc tiên sinh đến xác nhận đi.”
Cố Cẩn vội vàng khuyên can: “Húc thái sư đang có việc bận, hôm nay...”
Cố Ngôn cắt ngang lời hắn ta nói: “Chuyện này vừa mới xảy ra, nô tài đã lập tức sai người mời Húc thái sư tới.”
Chỉ chốc lát, Húc thái sư đã đến, ông liếc mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành, cười nhạo nói: “Thần tự nhận thấy khả năng của mình không thể khiến Thất hoàng tử tiến bộ nhanh đến vậy được.”
Cố Cẩn cảnh cáo nhìn Húc thái sư: “Húc thái sư, chính ngài đưa cho ta bản vẽ đẹp của Thất hoàng tử!”
Húc thái sư thấy Cố Cẩn nghi ngờ mình, sắc mặt trầm xuống: “Cái ta đưa cho ngươi vốn không giống nhau! Thánh thượng, thần ở trong cung dạy học hơn mười năm, chưa từng làm một chuyện trái lương tâm. Cho dù có làm, tự Hoàng Thượng sẽ trừng phạt ta, không tới lượt một thái giám như ngươi nói ra nói vào!”
Nhị hoàng tử khẽ cắn môi, Húc tiên sinh hướng từ trước đến nay luôn tự xưng là trong sạch, cũng không tham dự tranh chấp phe phái, là một người chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Hắn ta làm thế nào cũng không thể tin ông sẽ theo phe Cố Ngôn! Vậy thì chỉ có thể là Cố Ngôn mua chuộc người của mình, lén đổi đồ vật!
“Được rồi, Húc thái sư, ngươi lui xuống đi. Cố Ngôn, lúc sau đưa quyển sách mới lấy được của trẫm qua cho Húc thái sư.” Thuận Thiên đế thấy Húc thái sư đang muốn nói gì đó về thái giám gây hại cho một nước, vội vàng đuổi ông đi.
“Về phần chuyện của Xuân Đào cô nương, nô tài có một ý kiến.” Cố Ngôn nhìn Lâm Phủ sợ tới mức thân thể run rẩy, ý cười lớn hơn: “Mấy ngày trước, có một nữ tử thanh lâu không biết làm cách nào trà trộn vào trong cung, nô tài sợ đến mức vội vàng chấn chỉnh phòng hộ, kính xin Hoàng Thượng thứ tội.”
“Ừ, nếu người khác quản lý không tốt, ngươi quản lý cũng được.” Thuận Thiên đế giả vờ không phát hiện vẻ mặt Đại Bạn đột nhiên thay đổi, mà lại cảm thấy hứng thú đối với thứ khác: “Thật sự là một nữ tử thanh lâu sao?”
“Vâng, nữ tử kia không biết tìm từ đâu được một bộ quần áo của cung nữ, cứ như vậy trà trộn vào cung. Sau khi bắt được nàng, nàng nói rằng Lâm Phủ công công nợ mình bạc. Nô tài nghĩ Lâm Phủ công công là người sĩ diện, làm sao có thể thiếu bạc được chứ? Nên đã nhốt nữ tử kia lại, tạm thời mặc kệ.”
Chân Lâm Phủ mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, trong miệng vẫn cố gắng cãi lại: “Nô tài, nô tài đã gặp qua nữ tử kia một lần! Tuyệt đối chưa từng nợ bạc của nàng!”
“Lâm Phủ công công, nếu Xuân Đào cô nương là đồng hương của ngươi, vậy ngươi cũng phải biết chuyện nàng ấy cố ý xuất cung đi.”
Lâm Phủ nói dối: “Ta, ta không biết nàng ấy muốn xuất cung!”
“Nếu ngươi không biết nàng ấy muốn xuất cung, vậy vì sao hôm qua lại đi vào tiệm cầm đồ ngoài cung, cầm một số đồ vật của nữ tử vậy?”
Cố Ngôn ném đồ vật trong tay đến trước mắt Lâm Phủ, là khăn thêu của một nữ tử: “Tay nghề Xuân Đào cô nương khéo léo trong cung mọi người đều biết. Về phần chuyện nàng tích góp được bao nhiêu bạc, nàng và ngươi là đồng hương nhiều năm như vậy, lúc trò chuyện ngươi cũng phải biết một ít. Nếu không, cũng sẽ không dẫn tới cái chết.”
Lúc này Phúc vương hoàn toàn hiểu được, thì ra tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Cố Ngôn!
Sắc mặt của Cố Cẩn cũng khó coi, hắn ta mượn chuyện Lâm Phủ nợ bạc để đe dọa, vốn là muốn gϊếŧ một Thất hoàng tử đang nổi bật, mọi việc cũng đã diễn ra như vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, sợ là khi bọn họ bắt đầu lên kế hoạch, Cố Ngôn đã nắm trong tay tình hình, Nhưng Cố Ngôn không ngăn cản bọn họ, mà đứng xem kịch mặc cho bọn họ tự sắp xếp, thời khắc cuối cùng mới phản kích!
Trong mắt hắn ta hiện lên sát ý. Nếu Cố Ngôn đã chuẩn bị hết mọi việc, vậy Lâm Phủ không thể để lại...
Nhưng hắn ta vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết Lâm Phủ, Lâm Phủ đang quỳ xuống đột nhiên thân thể co giật, máu tươi từ trong miệng tuôn ra, cổ nghiêng một cái, tắt thở!
Cố Ngôn vội vàng tiến lên điều tra: “Thánh thượng, do uống thuốc độc mà chết.”
Thuận Thiên đế cười cười, nhìn về phía Cố Cẩn, cẩu nô tài này vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, vẫn nóng nảy như mọi khi.
Cố Cẩn nhìn thấy ánh mắt của Thuận Thiên đế, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy máu cả người đều đông lại, hắn ta quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Hoàng thượng! Không phải nô tài làm!”
“Trẫm có nói là do ngươi làm sao?” Giọng điệu của Thuận Thiên đế càng thoải mái, Cố Cẩn càng sợ hãi.
Thuận Thiên đế liếc nhìn Phúc vương đang im lặng, cười nói với Đại hoàng tử: “Ngươi lần này không có gây rối, tốt.”
Đại hoàng tử hiếm khi được Thuận Thiên đế nói đến, được yêu quý mà lo sợ: “Thất hoàng tử là đệ đệ của nhi thần, thần tất nhiên không thể tùy ý tin vào lời người khác được.”
“Hà Tây đổi mới, lúc trước ngươi vẫn luôn muốn tham dự triều chính, trẫm sẽ dặn dò Chu các lão, dẫn ngươi theo học.”
Cố Ngôn nhìn Đại hoàng tử quỳ xuống tạ ơn, đè xuống ý mỉa mai trên mặt.
Cho dù Phúc vương được Thuận Thiên đế thích, nhưng khi Thuận Thiên đế cho rằng quyền lực nên bị hạn chế, cũng sẽ nhẫn tâm vứt bỏ hắn ta.
Hai bên cứ để như vậy, quyền lực của vua được cân bằng, chờ đợi một ngày nào đó có thể nắm được quyền lực tối cao kia rồi áp đặt lên người khác.
Giang Phi Vi được Cố Ngôn cho đứng dậy, cẩn thận rời khỏi đại điện. Cố Ngôn xác nhận chỗ Giang Phi Vi vừa rồi bị đập trúng: “Trở về để Đoan ma ma dùng dầu thuốc xoa bóp cho nàng. Buổi tối ta sẽ về muộn, nàng ăn cơm trước đi.”
“Ừ.” Giang Phi Vi ngoan ngoãn gật đầu: “Ta chờ chàng về.”
Cố Ngôn nở nụ cười dịu dàng: “Được.”
—————
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, tiền triều gia nhập vào thế lực Thất hoàng tử, đã mở ra cuộc chiến đẫm máu, người hầu hạ trong Trọng Hoa cung càng ngày càng tăng.
Giang Phi Vi lại càng rảnh rỗi hơn, mỗi ngày nàng đều ở trong phòng bếp, Đoan ma ma bảo nàng thêu thùa may vá, nàng nhất quyết không học, Đoan ma ma tức giận đến mức mắng nàng rất nhiều lần.
Ngay cả Thuận Thiên đế cũng biết điểm tâm nàng làm rất ngon, đã lệnh cho Giang Phi Vi làm để ông ăn thử. Bởi vì điểm tâm này phù hợp với sở thích của Thuận Thiên đế, nên tin đồn nhảm nhí ngày cảng nhiều.
Đương nhiên, những thứ này đều không truyền đến tai Giang Phi Vi. Hiện tại nàng có phiền não lớn hơn.
Mùa đông quá lạnh!
Nguyễn An thấy nàng sợ lạnh, lập tức đặt mấy chậu than trong phòng nàng, nhưng Giang Phi Vi lại cảm thấy quá ngột ngạt. Đặc biệt là buổi tối Cố Ngôn đến phòng nàng, nóng đến đỏ mặt, nàng cũng cảm thấy mình quá khoa trương.
Nàng thậm chí không muốn đứng dậy chuẩn bị bữa trưa hôm nay, chui vào trong chăn, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Giang Phi Vi sờ mèo Huyền Mễ của mình: “Huyền Mễ ơi Huyền Mễ, toàn cơ thể ngươi đều có lông, có phải rất ấm áp không?”
Huyền Mễ chui vào chăn, Giang Phi Vi ôm nó, nghiêng người định tiếp tục đi ngủ. Đoan ma ma đẩy cửa phòng ra: “Tiểu tổ tông của ta! Vẫn chưa dậy sao!”
Giang Phi Vi kêu rên: “Quá lạnh!”
“Chưa từng thấy ngươi yếu đuối như vậy! Thói quen này không tốt!” Đoan ma ma kích động ngồi ở mép giường, đưa tay nhấc chăn của Giang Phi Vi lên: “Ôi, mau đứng lên, ta nói cho ngươi biết một chuyện.”
Huyền Mễ kêu một tiếng nhảy xuống giường, trong lòng Giang Phi Vi không có gì để ôm, chăn cũng bị kéo đi một góc, giống như bị địch vây quanh, nàng bất mãn nói thầm: “Đoan ma ma, ngươi cũng là lão nhân trong cung, tin tức gì mà kinh ngạc như vậy.”
“Chính là tỷ tỷ của ngươi, cũng không đúng, dù sao cũng là Giang Vân Lan tiểu thư của Trung Cần Hầu phủ, được ban cho Tam hoàng tử làm thϊếp!”