Edit: Gia Duệ
Beta: Khanh
______________
Giang Phi Vi chớp mắt mấy cái: “Hắn hiển nhiên không có chạm vào ta!”
“A di đà phật, vậy tên thái giám này coi như có chút lương tâm. Tiểu thư, nhưng tuyệt đối đừng để hắn đυ.ng ngươi.”
Giang Phi Vi trái lại cười: “Làm sao? Tra ma ma ngươi còn trông cậy ta sau khi xuất cung có thể cùng hắn hòa ly, mang theo thân thể trong sạch của ta, gả cho người khác?”
“Cái này! Nhưng thái giám thực sự!”
“Tra ma ma, nếu không có hắn, nói không chừng bây giờ ta đã mất mạng.” Trong nụ cười của Giang Phi Vi lộ ra mấy phần vắng lặng: “Mà còn là bị Trung Cần Hầu phủ bức tử.”
“Làm sao có thể chứ? Lão gia yêu thương người như vậy...” Tra ma ma không hiểu triều đình phân tranh, không biết Hầu phủ đã sớm lựa chọn hi sinh Giang Phi Vi; cũng không biết những bí mật đau khổ giữa Giang Trì Lăng và Ngụy hoàng hậu. Trong mắt bọn họ, Giang Trì Lăng vẫn là một phụ thân tốt.
Hai người đang giằng co, ngoài phòng truyền đến một trận ầm ĩ, Giang Phi Vi đi tới cửa, Giang Đình đang xô đẩy với thuộc hạ của Cố Ngôn.
“Hắn là đệ đệ của ta, để hắn vào đi.” Giang Đình coi như là số ít người trong Hầu phủ mà Giang Phi Vi không ghét
Giang Đình nghe thấy Giang Phi Vi gọi hắn ta là đệ đệ, ánh mắt không khỏi sáng lên, hắn ta đẩy thái giám đang lôi kéo mình, có chút chán ghét vỗ vỗ y phục của mình.
Giang Phi Vi cười nói: “Làm sao? Đệ cũng đến khuyên nhủ tỷ sao? Hay là thương hại tỷ?”
Giang Đình đảo qua khí thế vừa rồi, úp úp mở mở nói ra: “Đệ, đệ là tới nói lời xin lỗi với tỷ tỷ.”
“Đệ ngày đó, không nên nói xấu Tô công tử, nếu không tỷ tỷ đã sớm tìm được người ở rể. Cũng không cần gả cho thái giám!”
Giang Phi Vi bị lời nói của hắn ta làm cho kinh ngạc: “Đệ nói là, so với Hoàng đế ban hôn, đệ thà rằng ta gả cho Tô công tử lừa đời lấy tiếng, ham tiền bạc kia?”
Giang Đình không có phản bác.
“Nhưng đệ cũng nghe nói chứ? Bà ta là tên lừa đảo thẩm mẫu tìm đến, chờ hắn vào ở rể, đừng nói là thϊếp vào một phòng, sợ là ngay cả mạng của tỷ cũng mất rồi!”
“Những thứ này Giang Hầu gia sẽ không làm ngơ mặc kệ! Dù sao vẫn có thể giải quyết! Thế nhưng là... cũng bởi vì bỏ lỡ rồi, tỷ tỷ sau này mới có biết bị người khác lợi dụng thời cơ, tính kế gả cho công công!”
Giang Phi Vi nhìn chăm chú con mắt của hắn ta, chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên sợ hãi và đau lòng đối với Cố Ngôn.
Tất cả những thứ này đối với nàng mà nói, chỉ là lựa chọn bình thường của cá nhân; có thể đối với thân ở người ở thời đại này mà nói, trật tự tư tưởng khiến bọn họ nhận định rằng gả cho thái giám, chính là chuyện hoang đường không cho phép tồn tại trên thế tục.
Nếu không phải Hoàng thượng trời xui đất khiến đem mình tứ hôn cho Cố Ngôn, thì nàng có dũng khí chống đối trật tự này sao?
Mà Cố Ngôn bởi vì cái trật tự này, nhiều năm như vậy nhận lấy không ít xem thường và chửi mắng vô duyên vô cớ?
“Rõ ràng là tỷ bị tính kế, hiện tại... hiện tại trở thành tỷ không gả sai người rồi?”
“Không phải là lỗi của tỷ tỷ! Mà là...”
“Mà là cái gì? Các người không phải là cảm thấy tỷ gả cho thái giám mất mặt sao?”
Giang Phi Vi lạnh lùng nhìn Giang Đình: “Hôm nay đệ chắc là lần đầu tiên gặp hắn? Đệ một công tử không có công danh trong người, tiếp xúc với hắn rồi sao? Hắn đã làm gì chọc giận chuyện của đệ sao? Đυ.ng chạm vào lợi ích của đệ sao?”
“Nhưng, nhưng các lão sư đều nói...”
“Nếu đệ không tự mình nhìn thấy, mà là muốn tin lời của lão sư, vậy chúng ta còn nói cái gì nữa?”
“Đệ...” Giang Đình không nghĩ tới mình thế mà chọc Giang Phi Vi luôn luôn tính tình tốt tức giận: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi, đệ nghĩ đến sau này gặp tỷ cũng không tiện, vốn là muốn nói lời xin lỗi với tỷ, ngược lại là chọc tỷ tức giận...”
Giang Phi Vi có chút bất lực, nàng đương nhiên biết tư tưởng thâm căn cố đế này không phải mình ba hai lời nói thì có thể thuyết phục, trút giận lên người Giang Đình cũng vô dụng.
“Cái này cũng không trách đệ.” Giang Phi Vi vỗ vỗ vai của hắn ta: “Đọc sách cho tốt, sớm rời khỏi cái nhà này.”
“Đệ... đi không nổi.” Giang Phi Vi gả cho thái giám, không có hậu duệ dòng dõi, bản thân lại trở thành nam giới thừa kế duy nhất của Hầu phủ.
“Ngộ nhỡ có một ngày có thể? Đừng từ bỏ?”
“Đệ, đệ đi trước, đệ là lén lút chạy ra ngoài xem tỷ tỷ, nếu là bị mẫu thân phát hiện... Tỷ cũng biết, hôm nay tâm tình bà ta không tốt.”
Giang Phi Vi nghĩ, rồi nói: “Đệ đừng nản chí, bà ta nói không chừng... có khoảng thời gian không có cách nào làm phiền đệ.”
Đưa tiễn Giang Đình, Giang Phi Vi thu dọn xong đồ vật cần đem đi, lại gọi Tra ma ma và Xuân Oanh, Xuân Yến hai người vào trong phòng.
“Ta nếu là vào trong cung làm cung nữ, cũng không thể mang theo các ngươi theo.” Giang Phi Vi đưa đồ vật trong tay cho ba người: “Đây là khế ước bán thân của các ngươi, ta làm chủ cho các ngươi.”
Tra ma ma đương nhiên cảm kích vô cùng: “Tạ ơn cô nương ân thưởng!”
Xuân Oánh lại có chút không muốn: “Cô nương, chúng ta còn muốn đi theo cô nương.”
Giang Phi Vi chỉ cười sờ lên đầu của nàng ta.
“Tra ma ma, còn có một việc làm phiền bà.” Giang Phi Vi đẩy hộp gấm trong tay ra phía trước: “Ở đây có một trăm lượng bạc, còn có hai tấm ngân phiếu, lúc đầu nói chia ra cho ba người các ngươi. Nhưng hai nha đầu này còn nhỏ, coi như chia bạc cho bọ họ, cũng sẽ bị người khác khi dễ. Ta nghĩ đến để hai người bọn họ đến nhà của ngươi, giao cho ngươi mang theo, giúp ngươi làm chút việc.”
Tra ma ma sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy: “Chuyện cô nương giao phó, ta nhất định sẽ làm tốt! Chỉ là số bạc này cũng không cần nhiều như vậy!”
“Tạm cầm đi, tôn tử kia của ngươi cần chữa bệnh, nếu thật sự là bạc không đủ, ta trong cung cũng không có nhanh như vậy tiếp tế ngươi.”
Vừa nhắc vào cung, ba người lại thương cảm: “Không biết lần sau gặp lại cô nương, là lúc nào.”
“Yên tâm, nếu như rảnh rỗi, ta sẽ bảo Cố Ngôn mang ta xuất cung.”
Thu dọn xong đồ vật, Giang Phi Vi đi ra khỏi phòng, Cố Ngôn nhận lấy đồ vật trong tay của nàng: “Chỉ mang những thứ này đi sao?”
“Ừm, không phải của ta, ta cũng không lấy đi.” Giang Phi Vi vừa nói, vừa đem một vật nhét trong tay của Cố Ngôn.
Là hầu bao trước kia bị nàng cắt hỏng, mặc dù lúc ấy bị Cố Ngôn tức giận, nhưng nàng từ đầu tới cuối không chịu vứt đi.
Cố Ngôn một tay nâng lấy cái bọc của Giang Phi Vi, một tay cẩn thận bưng cái hầu bao bị cắt hỏng kia, bộ dạng không biết làm sao, ngược lại không giống dáng vẻ Cố đốc công uy vũ vừa rồi ở tiền thính.
Cố Ngôn nhìn thấy dáng vẻ nhịn cười của Giang Phi Vi, có chút xấu hổ: “Lúc ấy ta khốn nạn, ta trở về tìm tú nương, nhất định sẽ khâu xong.”
Giang Phi Vi nhíu mày, Cố Ngôn trầm tư chớp mắt: “Nếu không... ta tự khâu?”
Giang Phi Vi trái lại không nghĩ tới: “Ngươi còn biết tự mình khâu?”
“Trước kia y phục hỏng, thì tự chính mình tùy tiện may vá.” Hắn không quen người khác đυ.ng vào đồ vật của hắn.
“Được rồi được rồi, đùa ngươi thôi, vẫn là để ta thay ngươi may vá đi!” Giang Phi Vi muốn cầm lấy miếng hầu bao bị cắt hỏng kia đi, lại bị Cố Ngôn né tránh.
“Vẫn là ta khâu đi.”
Giang Phi Vi nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến lời của Giang Đình, lời của Tra ma ma, đột nhiên nói: “Cố Ngôn, ta không muốn chờ nữa, chúng ta bây giờ phải đi.”
--
Bên trong Thọ An đường, Lâm lão phu nhân đi trước tiểu bối đi sau, chỉ để lại hai huynh đệ Giang Trì Lăng và Giang Viễn Hồng, còn có Lan thị.
“Mẫu thân! Người không thể cứ như vậy đều cho Giang Phi Vi! Vân Lan và Ngọc Thanh đều đến tuổi xuất giá, nếu là của hồi môn không phong phú, chẳng phải là để cho người ta chế giễu sao?”
Lâm lão phu nhân nhìn Lan thị khóc sướt mướt, chỉ cảm thấy trong lòng càng buồn bã: “Bạc như nước chảy kia, đều bị ngươi sử dụng đến nơi nào? Nếu là chúng ta đảm nhiên không nổi những thứ này, ngươi sớm nói ra, có chút chi tiêu buông tha là được, ngươi giấu giấu diếm diếm đến bây giờ, ngược lại là liên lụy đến cả nhà!”
Trên mặt Lan thị trào phúng: “Mẫu thân, chính người trong phòng mỗi ngày cần tổ yến, sữa trâu, hoa quả, tiêu xài cũng phải năm lượng bạc! Nếu không từ trước từ người bỏ cái này?”
“Ngươi như thế nào cùng mẫu thân nói chuyện!” Một bàn tay Giang Viễn Hồng xông tới đập nàng ta: “Năm đó mẫu thân chọn ngươi làm thê tử, là nhìn trúng ngươi ôn lương cung kiệm, ngươi làm sao biến thành bộ dáng bây giờ!”
“Giang Viễn Hồng! Vậy phụ thân gật đầu đồng ý gả ta đến Hầu phủ, cũng là nhìn trúng ngươi hậu viện sạch sẽ! Ta mới gả tới mấy năm, ngươi liền mang tới thất thϊếp! Tiện nhân kia còn hạ sinh một nam hài! Ngươi để người khác nhìn ta như thế nào!”
“Ngươi thật là ngang ngạnh!” Giang Viễn Hồng liền buồn bực, nam nhân khác đều là tam thê tứ thϊếp, làm theo gia trạch an bình, mình chẳng qua là cho nha hoàn thϊếp thân hầu hạ bên cạnh danh phận, nữ nhân này làm sao ghen tị như thế!
“Đừng cãi nữa!” Lâm lão phu nhân chán ghét nhìn Lan thị: “Ta ngược lại nhớ tới một chuyện, trước đó bà sui gia đến tiếp ta, vòng tay trong tay ta nhìn quen mắt cực kì. Hôm nay nhìn thấy danh sách của hồi môn, ta lập tức nhớ tới, vòng tay kia là của Vân Yên, bởi vì bảo thạch phía trên quá rêu rao, ta để nàng ta lấy lại!”
Bà ta thấy sắc mặt Lan thị trong nhát mắt trở nên trắng bệch, rõ ràng chính mình đoán đúng: “Ngươi cũng đừng quên, Cố Ngôn Đô đốc kia mưu kế Đông Xưởng, cái Kinh Thành này nhà ai xảy ra chuyện có thể tránh được lòng bàn tay của hắn sao? Nếu như ngươi biết tốt xấu, lén lút bổ sung Lan gia những đồng bạc kia, vẫn là trả lại tất cả. Nếu không thật sự ồn ào đến bên ngoài, thanh danh Lan gia cũng không tốt đến nơi đâu!”
Lan thị triệt để luống cuống, quỳ trên mặt đất, nửa ngày không nói gì.
Giang Hồng Vân nói với Giang Trì Lăng: “Huynh, bây giờ trong phủ cần phần bạc kia quả thật nhiều, nhất thời việc chi tiêu không đủ, huynh có thể đi khuyên nhủ Giang Phi Vi không.”
“Huynh nào có tư cách nói với nó những thứ này.” Giang Trì Lăng cúi thấp đầu.
“Làm sao không có tư cách. Huynh là phụ thân của nàng, bạc của nàng cũng là bạc của Hầu phủ. Lại nói, nàng hiện tại vào cung, muốn nhiều bạc như vậy để làm gì? Sợ không phải là Cố đốc công kia muốn chứ?”
“Cũng đúng, Phi Vi trước đó lấy ra một lần của hồi môn, nhưng cũng không có đuổi theo đòi. Làm sao đột nhiên cứ cương quyết như vậy? Đều nói thái giám ham của, chắc là Cố Ngôn đó châm ngòi.” Lão phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã nắm lấy được mấu chốt: “Nếu không hôm nay Cố Ngôn kia tích cực như vậy làm gì? Ngay cả lễ đan cũng đòi hỏi rồi!”
Giang Trì Lăng có chút chần chờ: “Nhưng nếu là hắn muốn của hồi môn của Giang Phi Vi, thế nào cũng là trôi chảy, sẽ không từ bỏ dễ dàng!”
“Đúng vậy, coi như hồi môn cũng là làm lợi cho tên thái giám kia! Nhất định phải nghĩ ra biện pháp...”
“Lão phu nhân! Lão gia! Xảy ra chuyện!”
Một tên nha hoàn vội vàng chạy vào phòng: “Tam, Tam cô nương đi Kinh Triệu Doãn Kia, cáo trạng Hầu phủ nuốt riêng của hồi môn của mẫu thân nàng!”
Bọn họ bên này còn đang bàn bạc làm sao giải quyết Cố Ngôn, không nghĩ tới Cố Ngôn là hành động trước!
Lâm lão phu nhân ném phật châu trong tay xuống: “Bọn chúng không phải vẫn luôn ở trong phủ sao! Nếu như đi, tại sao không ai thông báo một tiếng!”
“Nô, nô tỳ cũng không biết...”
Giang Vân Lan vẫn luôn hầu bên ngoài, nghe vậy trong lòng dâng lên một nỗi bất an, nếu như Giang Phi Vi thành công.... thanh danh Hầu phủ cũng sẽ bị hủy! Mình còn làm sao làm chính thê Tam thái tử!
Nàng ta hôm nay thấy dáng vẻ vui vẻ tự do của Giang Phi Vi, trong lòng không thoải mái, nhưng nghĩ lại nàng gả cho thái giám, thì cũng bình tĩnh lại. Nhưng nàng cũng lưu lạc tới bước đường này, làm sao còn có thể hại mình!
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới được...