An Na

Chương 7: Kết thúc

An Na không thể nói rõ tình yêu có ý nghĩa như thế nào với cô, đối với An Na điều duy nhất cô có thể chắc chắn là cô mong từng giây phút được ở bên Du Trình, làm mọi thứ cùng nhau, không chỉ ôm và hôn mà còn chơi bóng với anh ấy. Mọi việc đều mang tâm trạng khác nhau.

Và niềm vui do tiếp xúc thân mật mang lại là điều mà An Na chưa bao giờ cảm nhận trước đây.

Từ lúc ban đầu ngượng ngùng cho đến lời thổ lộ khát khao nội tâm một cách táo bạo, dù chỉ là một nụ hôn ướŧ áŧ của Du Trình. Cơ thể con trai sờ vào có cảm giác cứng và nóng, khác hẳn với cảm giác mềm mại của con gái, nhưng lại vừa vặn không ngờ.

Họ dành nhiều thời gian hơn để trốn trong phòng học, chơi trò chơi hôn nhau, như thể họ không đủ những cái ôm hoặc nụ hôn.

Trong giai đoạn ngọt ngào của tình yêu, mỗi ngày đều sẽ không thấy chán chút nào.

Vào ngày thứ hai của mối quan hệ chính thức, Du Trình phớt lờ sự phản đối của An Na và quả quyết anh sẽ đến trường cùng cô.

Vì vậy, lại có thêm một người trên bàn ăn sáng hôm đó.

Bà Trần rất vui khi thấy Du Trình đến, mà bà càng vui hơn khi cô con gái nhỏ của mình đã tìm được bạn trai khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường.

Suy cho cùng, theo quan điểm của bà, cuộc đời sẽ hơi thiệt thòi nếu không nếm trải vị chua ngọt của tình yêu học sinh!

Nhưng An Kỳ rất không hài lòng với sự xuất hiện của Du Trình. Trước khi tiếp xúc, cô và Du Trình quen biết lâu hơn An Na, trong nhận thức của cô, Du Trình không đáng tin cậy và không ổn định, bởi vì anh trông đẹp trai và đào hoa mà nam sinh như vậy một chút cũng không phù hợp với An Na mới yêu lần đầu.

Nhưng An Kỳ nhìn thấy trong mắt An Na tràn đầy hình bóng của Du Trình nên đành thỏa hiệp.

Du Trình tự nhiên cảm thấy hai thái độ hoàn toàn khác nhau của bà Trần và An Kỳ, nữ chính của anh hiển nhiên không quan tâm rồi. So với việc anh xuất hiện ở nhà mình, cô có vẻ lo lắng hơn về việc Lâm Gia Uy sẽ sớm xuất hiện.

Liệu anh ấy có thực sự tin vào những lý do vụng về của Du Trình không?

Nếu anh ta tin điều đó, liệu anh ta có nói cho An Kỳ nghe chuyện đó không?

An Na hơi lo lắng.

Căn nguyên của sự lo lắng này xuất phát từ cảm giác xấu hổ ngột ngạt.

Nhưng mà sự lo lắng trong lòng An Na không hề xuất hiện, Lâm Gia Uy cũng không thèm nhìn cô một cái.

? ? ?

Điều này khác với những gì An Na tưởng tượng, vì vậy cô đuổi theo Du Trình rồi hỏi: "Anh còn nói gì với anh ấy nữa?"

"Em không tức giận vì anh đã tới sao?"

"Xin lỗi ~ xin lỗi mà! Bạn trai!"

An Na nắm tay lấy tay anh rồi lắc lắc mấy cái. Lúc này, An Kỳ và Lâm Gia Uy đã đi xa rồi, nhưng vì sự tò mò không được thỏa mãn của cô, cô không muốn ngồi vào ghế sau xe đạp của Du Trình, nên họ từ từ bước đi bên nhau.

"Anh cầu xin cậu ta đừng nói chuyện đó, tốt hơn là nên quên nó đi. Chỉ cần cậu ta quên, em sẽ không tránh cậu ta vì xấu hổ nữa. Ồ, anh đã bảo cậu ta không được nói chuyện với em cho đến khi em nói chuyện với cậu ta trước."

"..."

Dù lời nói của Du Trình mang chút tâm tư của anh, nhưng ít nhất chuyện bức thư tỏ tình cuối cùng cũng được giải quyết.

Đầu truyện hơi cẩu huyết nhưng kết thúc truyện rất hoàn mỹ.

Có một cô gái tên là An Na, chàng trai cô ấy thích là Du Trình, là bạn trai của cô ấy.

Họ là những người bạn thời thơ ấu không quen biết nhau, nhưng khi lớn lên họ lại trở thành đối tượng yêu nhau.

Dường như việc đó đến quá đột ngột, nhưng nó lại rất khả thi. Từ thích có vẻ hơi mơ hồ, nhưng cách thức có thể kể ra lại có rất nhiều.

Vì rung động mà thích, vì ái mộ mà thích, vì sự cảm kích mà thích. Cảm giác này không hời hợt chút nào, nó ngọt ngào, nóng bỏng và đẹp đẽ.

Còn những bạn trẻ mới lớn đang yêu không biết kiềm chế là gì. Khi những cái ôm, những nụ hôn không thể thỏa mãn ham muốn bên trong, cuối cùng họ không thể chịu được đành phải nếm trái cấm.

Phòng của Du Trình trong kỳ nghỉ hè khi An Na và Du Trình đang yêu nhau.

Lúc đầu bọn họ chỉ cùng nhau làm bài tập toán, Du Trình làm rất nhanh, viết xong đã quay đầu lại nhìn thấy An Na ngừng di chuyển bút.

An Na chưa cắt tóc kể từ ngày yêu nhau, đã 1 học kỳ trôi qua mà tóc cô ấy đã dài đến thắt lưng. Bởi vì cúi đầu làm bài tập, cô ấy buộc thành đuôi ngựa cao, lộ ra vành tai nhỏ nhắn hồng nhuận, đối mặt với Du Trình.

Sau tai có hai vết răng nhỏ do Du Trình cắn mấy ngày trước, giờ đã mờ đi, chỉ còn lại vết hồng. Dái tai có nốt ruồi đen nhỏ nhắn rất dễ thương và quyến rũ. Vành tai rất mỏng, có thể nhìn thấy rõ những sợi lông li ti nối liền với chiếc cổ xinh đẹp, khiến Du Trình không thể dời mắt.

Hơi thở của anh từ từ trở nên nặng nhọc hơn, lựa chọn giữa kiềm chế và mê đắm. Anh nghiêng người về phía trước, chóp mũi áp vào sau tai cô, liếʍ láp vết răng sáng màu, cắn lên vành tai của cô, cổ họng cuộn trào, không kìm chế được mà mυ'ŧ một cái lên vành tai.

An Na nhạy cảm run rẩy, lỗ tai tràn đầy hơi thở nóng bỏng cùng cái lưỡi ẩm ướt liếʍ láp. Trong hoàn cảnh này, cô không thể như người gỗ không chút dao động mà đặt bút xuống rồi quay đầu hôn anh.

Du Trình ôm má cô liếʍ từ vành tai xuống khóe miệng, môi cô gái mềm ngọt, có mùi thơm khó tả, anh không nhịn được cắn rồi mạnh mẽ liếʍ láp khi cô gái khẽ hé môi, anh tham lam thọc lưỡi vào, nghịch ngợm, cắn và mυ'ŧ.

Luôn luôn là như vậy, chỉ cần không có ai, cơ thể dường như có ma lực hấp dẫn bọn họ hôn nhau.

Tay còn lại của Du Trình chạm vào lưng An Na đi vào trong áo của cô, cái chạm lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của anh, luồn xuống nách, chạm vào phần mềm mại nhất trên cơ thể cô gái.

Chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh không thể cưỡng lại được ham muốn nóng bỏng của thiếu niên. Khuôn ngực của cô gái cao và quyến rũ. Khi môi và lưỡi của Du Trình đến ngực cô thì không thể không mυ'ŧ lấy, toàn thân An Na mềm mại và nóng bỏng, không biết bao nhiêu lần, mỗi lần khi An Na có một niềm mong đợi thầm kín và niềm hạnh phúc khôn nguôi.

An Na xem như không thấy vật cứng trên đùi mà không mấy ngạc nhiên, cô hỏi Du Trình tại sao anh không thực hiện bước cuối cùng, Du Trình nói rằng anh không vì chuyện này mới yêu cô.

Nhưng theo quan điểm của An Na, điều họ làm khi yêu nhất là ôm và hôn cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng An Na không muốn ra vẻ đói khát nên cô ấy im lặng.

Ngay khi An Na nghĩ vẫn chỉ ôm nhau lần này, Du Trình lấy bαo ©αo sυ ra, thở hổn hển nói: "Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi."

Nói xong, anh kẹp chặt hai chân An Na, cô chưa kịp phản ứng đã bế cô lên, xoay người đặt cô xuống chiếc giường sau lưng.

Du Trình đứng giữa hai chân An Na, nâng vạt áo lên và cởi bỏ ống tay áo ngắn cũn ra, anh nhìn An Na với ánh mắt rực lửa rồi đưa tay nắm lấy quần áo của cô.

An Na cắn môi để Du Trình cởϊ qυầи áo.

Môi và lưỡi của Du Trình lần đầu tiên chạm đến núʍ ѵú nhỏ đỏ sẫm, núʍ ѵú mềm mại nhanh chóng dựng thẳng dưới sự liếʍ láp và cắи ʍút̼ của anh. Lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa lên bên kia và tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế được của An Na khiến động tác của anh càng thêm mãnh liệt.

Du Trình nâng hông lên và kéo quần cô một cách lo lắng.

An Na có chút luống cuống, hai chân kề sát vào trong ngực của anh: "Chờ, chờ một chút!"

"Hửm?"

Mặt của An Na hoàn toàn đỏ bừng, cô cảm thấy mình từng nói rằng mình đòi làʍ t̠ìиɦ lúc trước chỉ là nói suông.

Du Trình không cho cô thêm thời gian do dự và cởϊ qυầи lót của cô ra.

"Em đang chảy nước."

“Đừng nói!” An Na che mặt, định khép lại hai chân nhưng lại bị hai tay Du Trình giữ chặt.

Vùиɠ ҡíи của cô gái ửng hồng mềm mại, tiểu huyệt như bông hoa chưa nở, hai chân tách ra lộ ra bên trong đỏ tươi ướŧ áŧ khẽ run lên vì căng thẳng.

Trong mắt Du Trình đầy du͙© vọиɠ.

“Dễ thương quá.” Giọng anh đờ đẫn và tràn đầy ham muốn tìиɧ ɖu͙©, An Na như bị bỏng, cơ thể đỏ bừng và ngứa ran.

Ngay khi ngón tay Du Trình chạm vào cô, An Na run lên dữ dội. Anh đẩy hai môi âʍ ɦộ mềm mại sang một bên, dùng những ngón tay thô ráp ấn vào âʍ ѵậŧ của cô, cẩn thận đưa ngón tay vào, lần mò về phía trước trong bức tường thịt chặt chẽ.

An Na bất giác rêи ɾỉ.

Tiếp xúc thân mật hơn bao giờ hết khiến cô đau đớn và sung sướиɠ, có một thứ nước nhớp nháp từ sâu trong cơ thể cô tuôn ra khiến cô không thể tự chủ được.

“Đừng, hơi đau.” Ngoài đau càng thêm tê dại.

“Nếu đau, em cắn anh đi.” Du Trình nói, xé bαo ©αo sυ ra rồi đeo vào.

An Na nghe thấy tiếng động, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ướŧ áŧ đầy e thẹn, cùng sự tin tưởng và yêu thương khiến anh chói mắt.

Vì vậy, anh đâm vào với ham muốn mãnh liệt.

Niềm vui sướиɠ chưa từng có trước đó tấn công hai người đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ, chạy loạn xạ không chút kiêng kỵ.

Mùa hè này, một chàng trai và cô gái lần đầu tiên được nếm mùi du͙© vọиɠ trao đổi nước bọt và chất dịch cơ thể một cách sung sướиɠ. Niềm vui tràn ngập cả mùa hè, khiến thời gian như khác lạ, lấp đầy khoảng trống của thời gian bằng những ham muốn thầm kín.

Tình yêu của tuổi trẻ thật lộng lẫy và vô ưu.

———

Du Trình:

Khi em hỏi anh nên làm gì nếu em thực sự thích anh thì khi đó em đã thích anh rồi.

Khi em sẵn sàng đến sân bóng rổ để tìm anh và anh hôn em lần đầu tiên, em đã rung động rồi.

Em rõ ràng biết em thích anh, đó là khoảnh khắc anh kéo em đi chụp ảnh trong rạp chiếu phim. Anh hỏi em vì sao em tức giận, bởi vì anh giống như một tra nam và anh không thích em nhưng vẫn làm những chuyện này, không phải là giận nhiều mà là buồn nhiều hơn.

Nhưng em cũng thích ở bên anh, thích xem anh thi đấu, thích vẻ ngoài tinh thần phấn chấn, thích khát khao chiến thắng, thích sự bền bỉ với tình yêu bóng rổ của anh.

Em vừa thích cũng vừa ghét anh. Em không thể không suy đoán, liệu anh có thích em không? Anh có là của em không? Nếu không, tại sao anh lại gọi điện cho em mỗi ngày, bên em mỗi ngày và làm nhiều hành động thân mật như vậy. Anh đã hôn em trước mặt mọi người, đó thực sự là một hành động của một tên tra nam.

Tuy nhiên, cảm ơn anh đã không giữ cho tình yêu đơn phương của em quá lâu.

Để em biết, hóa ra hai người yêu nhau là một điều đẹp đẽ.

Du Trình, em thích anh rất nhiều.

Em thích những hành động thân mật mà chỉ các cặp đôi mới làm. Giống như anh ôm em và hôn em, giống như vẻ ghen tị ngây ngô của anh, thật ra em cũng sẽ ghen, nhưng khi em nghĩ rằng anh thích em như vậy, những chuyện trước kia đều không quan trọng nữa.

Cảm ơn anh đã thích em, chúng ta hãy có một chuyện tình thật đẹp!

An Na của anh.