Tống Từ và nhóm của cô ấy đang tập dượt biểu diễn. Cô ấy chơi rock and roll. An Na nghĩ nó rất mạnh mẽ, nhưng cô không thể thích ứng với sự điên cuồng của rock.
An Na không dám về nhà sớm, vì trốn Lâm Gia Uy mà cô chạy đến căn cứ bí mật của Tống Từ và buộc phải thưởng thức âm thanh guitar điện suốt đêm.
Ngay khi An Na nghĩ rằng một ngày ly kỳ cuối cùng cũng có thể trôi qua thì chị gái cô gõ cửa.
“Em đang giấu chị chuyện gì sao?” An Kỳ bình tĩnh hỏi nhưng không cho phép từ chối, dựa vào cửa.
“Không… không!” An Na lắc đầu.
"Gia Uy nói, em đang hẹn hò với Du Trình?"
! ! ! ! !
An Na khẽ gào thét trong nội tâm.
"Em ..." Cô muốn nói không, nhưng mà nếu nói ra thì tất cả những gì cô làm hôm nay đều vô ích sao?
Cô thực sự khóc không ra nước mắt.
"Dạ……"
"Chuyện đó xảy ra khi nào?"
"Mới gần đây.”
“Nghe nói cậu ta vừa chia tay không lâu."
An Na nghe thấy sự lo lắng trong miệng chị mình, cô cảm thấy tội lỗi ngay lập tức, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nói dối chị gái mình.
"Chị, chị đừng lo lắng, tụi em vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu..."
An Kỳ tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng không có tiếp tục hỏi: "Đồ ngốc, đừng để bị ức hϊếp cũng nói không sao. Có gì muốn thì cứ nói với chị, em nghe rõ không?"
An Na bất mãn: "Ai ngốc chứ!"
“Em đó, kinh nghiệm tình trường của em gà như vậy làm sao có thể so sánh với một người lão luyện nhiều kinh nghiệm?” An Kỳ do dự, nghi hoặc hỏi, “Em rất thích cậu ta? Sao chị không thấy dấu hiệu gì?
"Ồ, em nói là đang giai đoạn tìm hiểu thôi! Em cũng mới gần đây, nói sao ta… em nghĩ cậu ấy đẹp trai."
"Chỉ vì cậu ấy đẹp trai?"
"Hừ, suy nghĩ của thiếu nữ đang lớn muốn đoán cũng không đoán được!"
An Na đuổi đi An Kỳ nửa tin nửa không mà thở dài mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, An Na nói cô phải ngủ nướng.
Chuyện chị gái cô và Lâm Gia Uy yêu nhau, cả nhà đều biết và họ rất vui khi thấy anh đón An Kỳ đến trường vào buổi sáng.
Vì vậy, để tránh anh ta, An Na miễn cưỡng chấp nhận lời phê bình của bà Trần sáng nay.
Buổi trưa, An Na tiếp tục núp sau quầy bán quà vặt của căng tin, cuộn tròn ăn oden, An Na nghiêm túc xem xét lời đề nghị của Du Trình.
Có vẻ như cô phải đóng giả bạn trai và bạn gái.
Cô muốn Lâm Gia Uy không tin bức thư này và thuyết phục chị gái rằng cô thực sự đang yêu đương, để cho dù Lâm Gia Uy có nói ra chuyện bức thư thì cũng không gây ra bất kỳ xáo trộn nào.
Khi đến thời điểm thích hợp, cô sẽ "chia tay" với Du Trình.
Sau khi ổn định suy nghĩ, An Na thả lỏng rất nhiều, cô mời chị thu ngân ăn phần oden, dù sao hôm nay cô cũng không cần cảm thấy đáng thương trốn đi nữa.
Khi An Na đến sân bóng rổ, Du Trình và một nhóm người đang khởi động.
Nhìn thấy cô, Du Trình dừng lại và đi thẳng về phía cô.
Anh mặc bộ đồng phục bóng rổ màu trắng, dáng người cao ráo mảnh khảnh, với sức sống trẻ trung và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt điển trai và tươi tắn.
An Na sững sờ mà tim bỏ lỡ một nhịp.
Cho đến khi khuôn mặt ngày càng gần hơn, đến mức có thể chạm vào lông mi của người kia trong nháy mắt. Trên môi có cảm giác ướt sũng.
Sau đó, hơi thở nóng ẩm truyền đến tai cô.
"Chào."
! ! ! ! !
An Na chìm trong suy nghĩ.
Có điều gì đó không ổn, đã xảy ra sai lầm.
Họ chỉ là bạn trai và bạn gái giả vờ!
Trong lúc tạm nghỉ, An Na đến bên Du Trình, "Tôi có chuyện muốn nói."
"Hửm? Chuyện gì?"
Du Trình uống một ngụm nước, mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ, và nhiệt độ từ toàn thân bao quanh anh mạnh mẽ.
An Na không tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
"Vừa rồi sao cậu lại hôn tôi?"
"Có qua có lại."
An Na đột nhiên có chút tức giận, nghiêm túc nói: "Chúng ta chỉ là giả làm bạn trai bạn gái. Hôn là chuyện bạn trai bạn gái thật sự có thể làm."
Du Trình giơ tay lên như hình parabol, cái chai rỗng trong tay hoàn toàn rơi vào thùng rác cách đó không xa.
"Cái này thì sao?"
Du Trình cúi đầu ghé sát vào người cô, trán đối mặt với trán, chóp mũi áp vào chóp mũi, hai tay đặt lên vai cô tạo thành tư thế giam cầm.
An Na nghĩ thầm rằng chị gái mình nói đúng, cô không phải là đối thủ của đối thủ tình trường dầy dạn kinh nghiệm được?
Một giây tiếp theo, An Na duỗi tay đẩy anh ra, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu không thể làm chuyện này. Tôi là một thiếu nữ bình thường. Cậu nên biết rằng cậu có khả năng thu hút người khác. Cậu trêu chọc tôi như thế này. Nếu tôi thật sự thích cậu, thì làm sao bây giờ? Hành vi của cậu chỉ bằng hai chữ, cậu là tra nam! "
Du Trình dừng lại.
Anh kìm nén sự không đứng đắn của mình, nhìn cô gái nghiêm nghị trước mặt, trong lòng chợt cảm thấy áy náy.
Anh nhớ rõ cô là vì cô em gái của An Kỳ. Hai vị tiểu thư nhà họ An, chị gái thiên chi kiêu nữ, em gái không có tiếng tăm gì. Trong lúc bọn họ nhắc đến vị tiểu thư của nhà họ An, không khỏi ngậm ngùi.
Du Trình không phải là một người nhiệt tình, cũng không phải là người thích chơi trò chơi tình yêu giả dối. Anh giả làm bạn trai của cô vì trong tiềm thức anh nghĩ rằng cô thật sự có cảm tình với bạn trai của chị gái mình, chơi với nhau từ nhỏ việc giúp đỡ cô chỉ là một chuyện nhỏ.
Nhưng cô gái nhỏ nghiêm túc trước mặt không cần sự thương hại của anh, không vì ánh sáng của chị gái mà trở nên nhạy cảm và mỏng manh, mà là minh bạch và thẳng thắn.
Du Trình nhìn chằm chằm khuôn mặt bừng bừng tức giận của cô gái, hai mắt sáng ngời, vừa động lòng người.
Anh hơi khó chịu về sự không đứng đắn của mình.
"Xin lỗi, tôi đã quá đáng."
An Na không hiểu tại sao thái độ của anh lại thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng hóa ra đó là điều cô muốn và thế là đủ.
Cô gật đầu, trở lại vị trí ban đầu và tiếp tục xem anh tập luyện.
Du Trình mỉm cười và quay trở lại sân để tiếp tục luyện tập.
An Na không biết gì về Du Trình.
Họ trao đổi thông tin liên lạc và An Na biết rằng Du Trình đang học lớp 7, đội trưởng đội bóng rổ của trường và phải tập luyện mỗi ngày.
Ngoài ra, không còn gì nữa.
Mối quan hệ của họ là giả tạo, ngay cả nói chuyện cũng bị bỏ qua, họ đi thẳng vào chủ đề.
An Na rất hài lòng, chỉ cần mỗi ngày đến sân xem bóng rổ hơn một tiếng, mọi vấn đề hiện tại của cô đều có thể giải quyết được. Hơn nữa, thật tốt khi xem một nhóm thanh thiếu niên tràn đầy hormone đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Buổi trưa ngày thứ ba khi bức thư tỏ tình được gửi đi, khi An Na chần chừ có nên tìm Du Trình, "bạn trai" đã chủ động đến tìm cô.
Đường chính vào căng tin đông nghịt người, bọn họ tránh đám đông đi vòng ra căng tin dọc theo con đường nhỏ cạnh khu dạy học đến quầy quà ăn vặt.
Lúc này trong quầy hàng không có ai, An Na hào phóng gọi hai món oden cho Du Trình ăn. Lần này An Na không cần cuộn tròn trốn ăn, hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ mặt đối mặt.
"Bạn trai" đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã giúp cậu rồi, cậu cũng giúp tôi một việc được không?"
“Cái gì?” An Na đang ăn không để ý lắm hỏi.
"Cùng tôi yêu đương đi."
"???"
"Tôi nói thật đấy. Cậu biết Vưu Miểu Miểu không? Cô ấy là bạn gái cũ của tôi."
"Không biết."
An Na không nói dối, điều cô nhớ ra lúc này chính là cô đã quên cân nhắc xem đối phương có độc thân hay không! Khi cô khó chịu, cô không để ý đến biểu hiện khó xử của anh.
Du Trình sờ sờ chóp mũi, "Cô ấy nói tôi không biết yêu."
“Làm sao có khả năng, không phải cậu có nhiều kinh nghiệm sao?” An Na không tin.
"Ai nói tôi có nhiều kinh nghiệm?"
"Tôi nghe nói vậy."
"Nhưng bây giờ tôi bị nói tôi không biết yêu."
"Ồ, vậy là cậu muốn tôi yêu cậu sao? Nhưng tôi cũng không biết."
Du Trình vừa có lý vừa tự tin: "Nhưng cậu là con gái!"
"Con gái thì sao! Là con gái thì sinh ra biết yêu à!" An Na buông thịt viên trong tay xuống, ném sự khó chịu ra sau đầu rồi nghẹn ngào nói lớn.
"Vậy, chúng ta cùng nhau nghiên cứu."
"Đầu óc của cậu không sao chứ?"
“Này!” Du Trình trông có chút bất lực, có chút buồn cười nhìn cô, “Cũng không phải nói cậu thật sự thích tôi, chỉ là khi chúng ta giả làm bạn trai và bạn gái, nhân tiện, hãy làm điều mà bạn trai và bạn gái sẽ làm. "
"..."
Khó hiểu!
——
"Cậu vẫn thích cô ấy?"
"Cậu có còn thích nếu bị đá không?"
"Vậy thì tại sao cậu lại quan tâm đến lời của cô ấy?"
"Hả? Có mối liên hệ nào giữa hai việc đó không?"
"Có!"
"OK, cậu cứ coi như là lòng tự trọng của tôi không cho phép, cầu xin cậu hãy giúp đỡ."
"Nói sau đi."