Tô Đường

Chương 5

Nhịp tim đập nhanh, Đường Đường gian nan nuốt ngụm nước bọt. Đầu ngón tay non nớt sợ hãi tới gần, cùng với qυầи ɭóŧ, cô kéo lưng quần Tô Hoài xuống mông.

Trong khu rừng rậm rạp lộn xộn, một cự vật khổng lồ màu đỏ tím thoát khỏi trói buộc của vải vóc mỏng, hùng hổ nhảy ra ngoài, nảy mạnh mẽ trong không khí mát mẻ.

Đường Đường hoảng sợ trước hình ảnh đầy xâm lược này của cự vật, sau lưng không tự chủ căng cứng, hô hấp bị kìm hãm.

Từ đỉnh đầu cự vật, từ ánh mắt sáng quắc của Tô Hoài, như có mũi nhọn treo trên cần cổ mảnh khảnh trần trụi của Đường Đường.

Cậu đang nhìn cô.

Nhận thức này khiến cô càng căng thẳng hơn.

Cúi người xuống gần cự vật tỏa nhiệt kia, Đường Đường thử mở năm ngón tay ôm lấy ‘tiểu Tô Hoài’ trong lòng bàn tay.

Côn ŧᏂịŧ của chàng trai trẻ bóng loáng, mang theo sức nóng tràn đầy khí thế, ở trong tay cô không an phận nhẹ nhàng rung động.

Đường Đường kiềm chế sự sợ hãi trong nội tâm mình, đỏ mặt xấu hổ cầm cự vật di chuyển lên xuống.

Thủ pháp của cô trúc trắc, không mang bất kỳ kỹ xảo gì, Tô Hoài bị nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng nhịn không nổi, bàn tay to bao bọc mu bàn tay cô, dẫn dắt cô vuốt ve.

Dươиɠ ѵậŧ to dài qua lại trong lòng bàn tay Đường Đường, cánh tay Tô Hoài khỏe khoắn mạnh mẽ, mỗi lần đều dẫn dắt tay cô ép đến dưới cùng, vùng lông thô cứng ngay bụng dưới chọc trúng mu bàn tay của cô, có chút châm chích, có chút ngứa.

Nói không rõ do nguyên nhân gì, dần dà, đáy lòng Đường Đường bắt đầu dâng trào khát vọng, một du͙© vọиɠ mơ mơ hồ hồ tích tụ trong cơ thể đột nhiên bốc lên, muốn được cậu chạm vào, thậm chí muốn nhiều hơn nữa.

Cảm giác này quá mức xa lạ, cô nghĩ, chắc chắn do cậu đã mê hoặc cô.

Bàn tay bao trùm mu bàn tay cô bỗng dưng tăng tốc, gấp rút vuốt ve. Rõ ràng Đường Đường cảm nhận được gân xanh nổi lên trên côn ŧᏂịŧ, theo đó gân xanh cấp tốc co rút lại, Tô Hoài tựa đầu lên vai cô, khẽ rên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn phụt phụt ra ngoài.

Dịch thể màu trắng sền sệt tiết ra, dính lên ngón tay Đường Đường và vùng lông của cậu.

Tô Hoài đứng dậy, dùng cái tay sạch còn lại dắt Đường Đường, dẫn cô vào phòng vệ sinh cùng nhau rửa sạch.

Đêm nay quá mất khống chế, sau khi du͙© vọиɠ qua đi, lý trí lần nữa chiếm thượng phong, hai người đều ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói lời nào.

Đêm hôm ấy, Tô Hoài ôm Đường Đường vào lòng cùng nhau ngủ, cô cũng không từ chối.

Đường Đường mơ hồ nhận ra, giữa cô và Tô Hoài có thứ gì đó đã thay đổi.

Cô không rõ rốt cục bản thân mong ngóng hay kháng cự với sự thay đổi này, chỉ theo bản năng, cảm thấy mình nên tránh né.

Lần đầu tiên, không cần mẹ Đường tới đón về, Đường Đường Đường tự mình trở về nhà.

Vặn chìa khóa mở khóa cửa, Đường Đường rảo bước tiến vô nhà, không ngoài dự liệu, mẹ Đường hẹn một nhóm bạn chơi mạt chược, đang chen chúc trong phòng khách ‘đánh bạc nhỏ thì vui sướиɠ’.

Thấy con gái chủ động trở về, mẹ Đường khá kinh ngạc. Sau khi ra một quân bài, bà rút ra quay qua hỏi Đường Đường Đường: “Sao trở về sớm thế?”

Đây là nhà cô, vậy mà mẹ cô lại hỏi sao cô từ chỗ người khác trở về sớm thế, nhìn đi, châm chọc cỡ nào.

Đường Đường hờn dỗi, cố tình không trả lời mẹ.

Mẹ Đường bảo bạn mạt chược chờ bà một lúc, bà về phòng lấy một chồng sách luyện thi mới mua đưa cho cô, “Đúng lúc, con qua nhà Tô Hoài ở mấy ngày kêu nó dạy con đi.”

Lần này rốt cục Đường Đường không nhịn nổi, nhắc nhở mẹ mình: “Mẹ, con là con gái mà.”

Mẹ Đường lộ vẻ đương nhiên, cảm động sâu sắc nói: “Đúng thế, năm đó lúc sinh con, bà nội con ầm ĩ với mẹ không ít đấy.”

Hiện tại cuối cùng Đường Đường cũng hiểu Tô Hoài đối mặt với mình sẽ có cảm giác gì, khó giao tiếp, khó giao tiếp quá chừng!

Cho nên cô dằn lòng, lặp lại lời mà Tô Hoài từng nói với cô: “Ý con là, nam nữ khác biệt.”

Lần này mẹ Đường đã hiểu, tỏ vẻ ‘chỉ sợ con nghĩ nhiều’: “Trẻ con với nhau, không nói mấy thứ này!”

Trẻ con nhà mẹ bị người ta ăn sạch sành sanh rồi kìa!

Đường Đường Đường rưng rưng nhìn trời, thật muốn vung tay hô to một câu:

Mẹ, ngài biết cái gì!