Tử ©υиɠ mới bị đυ.ng mấy lần liền đυ.ng đến biên giới của cơ quan nội tạng phía trên, chỗ sâu nhất vốn đau đớn bị người đàn ông vô tình đâm vào sâu hơn, thân thể của nàng sớm đã bị người đàn ông thọc hỏng từ trong ra ngoài, không ngừng rỉ ra tơ máu, chịu đựng gian khổ khi huyệt mềm phun ra nuốt vào cự long, không chiếm được một chút thương xót nào của người đàn ông.
“Khắc......” Nàng không nói lời cầu xin tha thứ ra khỏi miệng.
Trái tim của Cách Lâm Vi Nhĩ vừa đau đớn vừa khổ tâm, thân thể đau đớn cùng với trái tim của nàng, nồng đậm sự tuyệt vọng.
Tử ©υиɠ bị qυყ đầυ to hơn trứng ngỗng nhét vào đầy ắp, lỗ của nàng vừa nông vừa nhỏ, sau khi bị Mạc Sâm kéo căng trong thời gian dài, chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ của nàng cuối cùng cũng bị mở rộng, có thể tiếp nhận được cự long cực lớn, tinh hoàn to lớn hài lòng đập vào xương chậu sưng đỏ của nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng trắng bị sự va chạm mạnh biến thành bọt biển.
Mạc Sâm dùng hết sức lực để luật động một cách thô lỗ, hắn chính là cố ý muốn thọc vào tử ©υиɠ của nàng, cố ý thọc khiến nàng đau đớn!
Những người phụ nữ đã từng bị hắn thọc vào tử ©υиɠ khóc thảm bao nhiêu hắn đương nhiên nhớ rõ, hắn biết kích thước của hắn sẽ khến người phụ nữ lần đầu tiên giao hợp tử ©υиɠ phải nhận hết giày vò, lúc nãy nàng mạnh miệng không tưởng tượng nổi, hắn không tin sau khi nhận lấy đợt giao hợp tử ©υиɠ đau đớn, nàng còn có thể quật cường giống như lúc nãy!
Trước kia hắn bị người hắn yêu chân thành phản bội nên sinh ra tuyệt vọng, nếu không thể để nàng cảm nhận được một chút, vậy hắn bắt nàng về còn có ý nghĩa gì!
Trong khoang tàu, âm thanh của hai vật thể va đập vào nhau mãnh liệt kéo dài không ngừng, hai chân của Cách Lâm Vi Nhĩ vô lực rũ xuống hai bên eo to lớn của Mạc Sâm, theo sự va chạm mãnh liệt mà hơi ma sát da thịt nhạy cảm bên hông hắn.
Cách Lâm Vi Nhĩ thậm chí cảm thấy tử ©υиɠ bị người đàn ông đυ.ng chạm điên cuồng vô số lần cũng sắp hỏng rồi, nóng bỏng sưng đau, chướng bụng như bị qυყ đầυ to lớn căng nứt ra.
Huyệt mềm của nàng không chịu nổi việc bị xé rách tàn bạo như vậy, cự long nóng bỏng tàn phá bừa bãi quá lâu, chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ cũng sưng lên, đường hành lang cũng sung huyết đau đớn, giống như một khắc sau sẽ bị xé nứt ra.
Hắn sẽ không bố thí cho nàng nửa phần dịu dàng.
Hắn sẽ không thương tiếc nàng, bảo vệ nàng nữa.
Hắn dùng sự xâm phạm thô bạo nhất giày xéo thân thể của nàng, hắn đang trả thù nàng, trả thù lựa chọn năm xưa của nàng.
Bọn họ không trở về được nữa rồi, không phải sao?
Cách Lâm Vi Nhĩ không biết trận cuồng hoan đáng sợ này sẽ kéo dài bao lâu, thân dưới nóng bỏng đau đớn đến mức mất cảm giác, tử ©υиɠ chướng bụng cũng bỏng rát khó nhịn, cực kỳ thê thảm nhận lấy ý giận ngút trời của người đàn ông.
Nàng thậm chí hy vọng bản thân mình cứ chết đi như vậy.
Có lẽ hắn cũng nghĩ như vậy, cho nên mới cố ý đối xử với nàng càng ngày càng tàn nhẫn?
Trái tim đã triệt để chết đi vào một khắc này, thân thể của nàng dường như cũng đã chết.
Qυყ đầυ nóng bỏng không ngừng oanh tạc thành tử ©υиɠ non mềm, cự long to lớn thọc sưng xé rách huyệt nhỏ mềm mại của nàng từ trong ra ngoài, cửa huyệt tê liệt đang rỉ ra từng sợi tơ máu, Cách Lâm Vi Nhĩ đã không còn cảm thấy đau nữa.
Trái tim giống như đã đóng băng, thân thể đau đớn bị ngăn cách bên ngoài trái tim của nàng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lờ mờ có thể cảm nhận được thân thể đang nhận lấy sự va chạm không ngừng của người đàn ông, nhưng cảm nhận rõ ràng lại biến mất không còn tăm tích.
Đến khi qυყ đầυ của Mạc Sâm trực tiếp cắm vào tử ©υиɠ của nàng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, cuối cùng hắn cũng cảm thấy được có cái gì đó không đúng.
Cách Lâm Vi Nhĩ ngất đi quá lâu, không khóc cũng không cầu xin.
Là hắn thọc quá hung ác sao?
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!” Andrew liều mạng đập cửa phòng của Mạc Sâm: “Có một chiếc thuyền va phải đá ngầm ! Hai chiếc thuyền đằng sau cũng có chút không vững vàng, chiếc thuyền kia hỏng rồi, các anh em không kịp cứu người bên trên!”
Mạc Sâm vốn dĩ không muốn kết thúc trận hoan ái này sớm như vậy, bây giờ lại có chuyện nhất định phải lập tức xử lý.
Hắn vốn dĩ không cởϊ qυầи áo, liền đứng dậy thoáng sửa sang lại rồi đẩy cửa đi ra ngoài: “Đưa ta đi!”
“Phanh ——” Cửa đóng lại.