Ban đêm gió biển sắc bén như đao kiếm, gió đập vào thân tàu phát ra âm thanh cực lớn, giống như truyền đến âm thanh nam nữ liên tiếp rêи ɾỉ, xem ra lại là một đêm không hề yên tĩnh.
Thuyền trưởng Mạc Sâm, thuyền trưởng của đội tàu cá mòi, vào lúc tất cả thủ hạ của hắn đều đang phát tiết thọc phụ nữ, hắn lại đứng trên boong tàu hóng gió biển thổi.
Hắn không có sự khác biệt so với đa số hải tặc.
Râu quai nón rậm rạp che đi nửa gương mặt hắn, vóc dáng to lớn có khả năng uy hϊếp lớn hơn người thường, bởi vì hắn cao và cường tráng hơn, cơ bắp toàn thân đều căng đầy có lực, lúc đứng ở đầu tàu, liền giống như một con quái vật đang đứng thẳng.
Khác biệt duy nhất là gương mặt hắn thậm chí có thể nói là “anh tuấn”.
Dùng từ này để hình dung một đại hán vạm vỡ rất quái dị ——
Nhưng không tệ, khách quan mà nói, vóc dáng của Mạc Sâm đúng là cương nghị soái khí.
Cái mũi vững chãi khiến cả ngũ quan lập thể hơn, hốc mắt thâm thúy mê người nhất giống như quý tộc, chứ đừng nhắc tới đôi mắt màu xanh bảo thạch của hắn, đặc biệt giống như viên minh châu cực kỳ lóng lánh của vương quốc Đức Kim.
Thuyền trưởng Mạc Sâm, không có ai biết hắn họ gì, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái tên Mạc Sâm, cũng đủ khiến tất cả hải quân, thậm chí cả quan quân địa phương đều run sợ trong lòng.
Mà bây giờ vào lúc này, Mạc Sâm đang yên lặng lắng nghe âm thanh “bạch bạch” đùng đùng và tiếng rêи ɾỉ khi nam nữ giao hợp trên đại dương bao la, vô cùng an tĩnh.
“Thuyền trưởng!” Cuối cùng đứa bé gầy cũng tìm được tín ngưỡng của mình: “Tại sao ngài lại ở chỗ này hóng gió? Lái trưởng đã chuẩn bị cho ngài món quà trân quý nhất, đang đợi ngài trở về hưởng dụng đó!”
Andrew là người hiểu ý Mạc Sâm nhất, hắn rất ít khi giữ phụ nữ bên cạnh, Andrew tuyệt đối sẽ không dâng lên món đồ đã tàn tạ cho hắn.
“Biết rồi.” Biểu cảm của hắn không vui không buồn.
Xử nữ, xử nữ thuần khiết nhất trên thế giới này, hoặc...... Phải chăng có thể đại diện cho tình cảm chân thật nhất?
Thuần khiết đến mức...... Hắn không bao giờ hi vọng xa vời sẽ có được tình cảm đó.
Người phụ nữ kia đã hủy diệt tất cả tình yêu, sự trân trọng và thương tiếc mà hắn dành cho “thuần khiết”.
Hắn vốn cho rằng lời thề non hẹn biển của nàng là ngọt ngào nhất, nhưng cuối cùng thì sao?
Tình nguyện chịu đựng sa vào một nơi dơ bẩn như thế, đính hôn với gia tộc dâʍ ɭσạи, người phụ nữ đó đã bôi lên thân thể cô ta vô số du͙© vọиɠ dơ bẩn của đám đàn ông, cô ta không còn là ánh trăng sáng thuần khiết nhất trong lòng hắn nữa.
Trên thế giới này, cũng không còn cái gì hay chuyện gì...... thuần khiết nữa.
Lúc Mạc Sâm về đến phòng, hai chị em sinh đôi tướng mạo xinh đẹp, giống nhau như đúc đã trần trụi nằm trên giường của hắn.
Hai thiếu nữ bị trói ở trên giường khẩn trương run không ngừng, trong đôi mắt to xinh đẹp ngập tràn nước mắt.
“Khóc.” Hắn ra lệnh lạnh như băng: “Ta thích nhìn.”
Xử nữ thuần khiết, bởi vì sợ mất đi trinh tiết mà nước mắt chảy ra là đơn thuần nhất, khó có được nhất.
Các thiếu nữ không hiểu rõ người đàn ông đáng sợ này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, vô cùng hoảng sợ.
Mạc Sâm không có tâm trạng chơi đùa với các nàng, những phụ nữ dâʍ ɭσạи của gia tộc Lý Áo ở đầy trên tàu của hắn, mỗi một khuôn mặt da^ʍ mỹ đều đang nhắc nhở Mạc Sâm, ánh trăng sáng của hắn đã sớm giống như những thiếu nữ nhìn như cao quý này, mở đùi ra mặc cho các quý tộc bụng mỡ thọc nát huyệt!
Hắn trực tiếp tách đùi của một trong hai thiếu nữ ra, đập vào mắt hắn lại là vườn hoa sưng đỏ không chịu nổi.
“Người đâu!” Hắn ghét nhất là nhìn thấy dấu vết hoan ái trên người phụ nữ!
Còn lại là một thiếu nữ cả người cao thấp trắng nõn non nớt, nàng chính là công cụ tìиɧ ɖu͙© của hắn tối nay, còn người đã có dấu vết hoan ái kia, tốt nhất là biến mất để hắn không bao giờ nhìn thấy nữa!
“Thuyền trưởng!” Rất nhanh có người nghe được mệnh lệnh của Mạc Sâm mà đến đây.
Hắn vứt thiếu nữ kia cho đám đàn ông: “Cho Andrew.”