Huyệt non bị thọc không khép lại được vô cùng đáng thương lộ ra hang động diễm mị to như quả trứng gà, bên trong có một đống dịch nhầy da^ʍ mỹ yêu mị. Vừa nhìn thấy cửa huyệt bị thọc đến mức sưng đỏ mở lớn của cô, Augusta liền không thể nào quên được dáng vẻ dâʍ đãиɠ lúc nó bị qυყ đầυ cực lớn của hắn thọc vào!
Augusta cố nén du͙© vọиɠ không biết tại sao lại tăng lên của mình, chỉ cho rằng do mình ở lâu trên chiến trường không làm chuyện đó, nhất thời khó khống chế.
Hắn trước tiên nhanh chóng mặc xong quần áo cho mình, sau đó lại tìm một chiếc áo ngủ khác của hắn trong tủ quần áo. Áo ngủ màu đen tuyền, chất vải mềm mại. Sau khi hắn cẩn thận ôm lấy cô gái nhỏ rồi mặc quần áo cho cô, cửa tẩm điện liền bị gõ vang.
Augusta bay đén trước cửa rồi đột ngột kéo cửa ra, kéo nhanh cô gái với gương mặt khó hiểu vào phòng, sau đó hung hăng đóng cửa lại.
“Vội vã như vậy làm cái gì?”
Vu Nguyệt còn tưởng rằng tên sát thần mới vừa trở về từ trên chiến trường này muốn cùng nàng hoan ái vui sướиɠ tràn trề một trận, liền đi thẳng vào vấn đề cự tuyệt: “Ta biết ngươi tráng kiện vô cùng, tất cả phụ nữ ở Roland chỉ cần à ai từng hoan ái với ngươi đều tán dương ngươi dũng mãnh và cực lớn ——Nhưng mà xin lỗi, trừ ta ra, ta có người yêu rồi.”
Đưa hộp thuốc trong tay cho hắn: “Không phải từ xưa tới nay ngươi đều mặc kệ người phụ nữ bị ngươi làm sao?Sao rồi, lần này đột nhiên có lòng tốt à?”
Augusta dễ dàng tha thứ cho Vu Nguyệt – người duy nhất có thể giúp Cẩm Dụ bây giờ, thành thành thật thật nhận lấy hộp thuốc, kéo nàng về phía trước giường.
“Ui ui ui ngươi đừng phát điên a! Hai ta tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, cởi hết đứng cùng nhau cũng chẳng thèm lúng túng, ta không có tí tình cảm nào với ngươi hết—— Ơ? Cô gái này là ai?”
Trên chiếc giường to lớn, Cẩm Dụ đã bị thọc hung ác đang nằm, áo ngủ đen tuyền không che được dấu vết da^ʍ mỹ trên người cô: “Cho nên ngươi muốn ta đến xem cô ấy?”
Augusta không nhịn được nói: “Ngươi nhanh chữa khỏi cho cô ấy cho ta! Nếu không ngày mai Vu Minh sẽ biến mất ở Roland.”
“Ngươi!” Vu Nguyệt tức giận đoạt lấy hòm thuốc leo lên giường lớn, trong lòng bàn tay chạm phải một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn máu, kinh ngạc vô cùng: “Ngươi thọc người ta chảy máu?!”
Augusta vịt chết còn mạnh miệng: “Cô ấy là xử nữ.”
Vu Nguyệt cũng không tranh giành với Augusta, lập tức xốc áo ngủ mềm mại đang che lấp thân thể của thiếu nữ, đẩy hai chân của cô ra——
Nhục động ở chân tâm lớn như quả trứng gà vẫn da^ʍ mỹ vô cùng, giống như im lặng tố cáo hành vi càn rỡ của Augusta, bị cự long đáng sợ thọc quá hung ác, nó tạm thời không khép lại được.
m hộ sưng đỏ và toàn bộ hoa viên cũng chật vật vô cùng, chỗ mềm mại nhất của phụ nữ bị chà đạp thành dáng vẻ thê thảm thế này.
Dù cho Vu Nguyệt là một người không thiếu bạn bè , nhiều khi cũng không chú ý gặp nhiều cô gái bị trêu đùa đến sưng đỏ, cũng không nhịn được mà kinh hô: “Ngươi quá độc ác đấy? Ngươi muốn thọc cô ấy chết sao? Xử nữ tốt đẹp liền gặp phải ngươi rồi bị phá thân thành dạng này, cô ấy là kẻ thù của ngươi? Hay là tù binh mà ngươi bắt về?”
“Đều không phải, nàng là cô gái nhỏ ta muốn nuôi trong phủ công tước, muốn yêu thương muốn “làm” cô ấy”, thậm chí hắn không ngại cưới cô, nếu như cô là công tước phu nhân, vậy thì hắn cũng không bài xích mà đồng ý kết hôn.
Augusta không cần mặt mũi nói ra lời như vậy.
Đừng nói là thê tử, cho dù chỉ là một sủng vật nuôi trong nhà, cũng không nên giày vò cô thành tình huống này.
Vu Nguyệt dùng khăn mềm chuyên dụng lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở cửa huyệt đang sưng đỏ và cánh hoa, nàng lại đưa tay thò vào trong huyệt mềm đang nở to của Cẩm Dụ, nhẹ nhàng đυ.ng vào da thịt bị thọc đến mức sưng không chịu nổi, nhíu nhíu mày.
Nàng lấy khăn ra, ném thuốc cho Augusta: “Ngươi làm đi, phần bên trong của cô ấy cũng cần bôi thuốc, ta không thể làm từng tấc da thịt mềm mại bên trong của cô ấy hấp thụ thuốc được.”