Gả Thay Ngọt Ngào

Chương 9: Lại lần nữa (H)

Gậy thịt nửa mềm trượt ra khỏi âʍ đa͙σ, kéo theo vài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c trào ra cửa động thịt, chất lỏng màu hồng nhạt, cực kỳ da^ʍ mỹ.

Tuy nhiên, cả hai người ở đây đều không có tâm tư thưởng thức cảnh tượng này, đặc biệt là Hạ Cẩn, sắc mặt vẫn luôn đen xì.

Hạ Cẩn chuẩn bị từ lâu, hắn cũng biết lần đầu sẽ phát sinh loại tình huống này, nhưng biết không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận tình huống này xảy ra trên người mình.

Vô dụng, thật sự quá mất mặt.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, tiểu thê tử của hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xét thấy hiện tại chỉ có hai người bọn họ, điều đó tương đương sẽ không có ai biết chuyện này.

Hơn nữa trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn --

Hạ Cẩn ôm gương mặt nhỏ của Trình Tuyết Nhàn, nghiêm túc nói: “Chúng ta làm lại lần nữa đi!”

Trình Tuyết Nhàn mơ màng sắp ngủ, nói chuyện cũng chậm chạp hơn: “Dừng lại, nghỉ ngơi được không?”

“Không được, làm lại lần nữa!” Hạ Cẩn đen mặt, hắn nhất định phải dùng hành động thực tế che giấu đi lịch sử đen tối của mình.

Trình Tuyết Nhàn nhăn mũi, trực tiếp cự tuyệt: “Không cần.”

“Vì sao? Chẳng lẽ nàng không thích?”

“Không thích, vừa đau vừa mệt, còn toát hết mồ hôi, không thích chút nào.”

Hạ Cẩn nghẹn họng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được lời nào có thể thuyết phục Trình Tuyết Nhàn, hắn không khỏi buồn bực.

Trình Tuyết Nhàn nghỉ ngơi một lát, sau khi khôi phục chút sức lực, hắn ngồi dậy, cầm y phục khoác lên người.

Hạ Cẩn thấy thế liền hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

Trình Tuyết Nhàn trả lời: “Thϊếp muốn lau người.”

Hạ Cẩn bừng tỉnh, hắn cũng cảm thấy trên người dính dính, ngăn cản Trình Tuyết Nhàn, nói: “Để ta, nàng nghỉ ngơi một lát đi.”

Dứt lời, hắn tùy tiện mặc quần đi ra gian ngoài gọi nước ấm, đợi Bích Châu và mấy tỳ nữ đưa nước ấm tới, hắn cũng không gọi bọn họ tiến vào, tự mình bưng chậu nước, cầm khăn lông quay trở về phòng, dáng vẻ muốn đích thân hầu hạ Trình Tuyết Nhàn.

Ngón tay lại quấn lấy một lọn tóc, Trình Tuyết Nhàn im lặng nhìn Hạ Cẩn xoay tới xoay lui, trong lòng khẽ rung động.

Hạ Cẩn vắt kiệt khăn lông, nói với Trình Tuyết Nhàn: “Tới đây, ta lau cho nàng.” Kết quả Trình Tuyết Nhàn không nhúc nhích, dường như nàng lại thất thần, Hạ Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười véo má Trình Tuyết Nhàn. Bàn tay ngâm trong nước ấm đã thành công đánh thức Trình Tuyết Nhàn, sau đó nàng nghe thấy hắn trêu chọc: “Đã viên phòng rồi, chỗ cần xem cũng xem rồi, hiện tại lại xấu hổ?”

Trình Tuyết Nhàn chỉ nhìn hắn một cái, thoải mái hào phóng cởi xiêm y, nói: “Ừm, thϊếp xấu hổ.”

Hạ Cẩn: “…”

Hạ Cẩn thành thật bắt đầu hầu hạ tiểu thê tử của mình.

Nhiệt độ của khăn lông rất vừa phải, sức lực của Hạ Cẩn cũng hợp lý, dường như mệt mỏi đã rời đi cùng mồ hôi, chỉ còn lại cơn buồn ngủ khiến người ta mơ màng. Trình Tuyết Nhàn thoải mái híp mắt lại, thật sự rất giống mèo con đang phơi nắng, chỉ thiếu bước phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Dáng vẻ này của nàng khiến Hạ Cẩn không khỏi nở nụ cười, hắn cúi đầu tiếp tục lau người cho nàng, lau bụng dưới xong, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn duỗi tay tách hai chân nàng ra.

Trình Tuyết Nhàn bừng tỉnh: “Hạ Cẩn!”

Hạ Cẩn xấu hổ thấp giọng ho một tiếng, vành tai đỏ bừng: “Ta muốn giúp nàng lau nơi này.”

Ngón chân mượt mà bất an co rụt lại, sắc mặt Trình Tuyết Nhàn cũng ửng đỏ, nàng nhẹ giọng nói: “Vậy, vậy chàng nhẹ một chút, thϊếp vẫn còn đau…”

“…Ừm.”

Ngay khi chiếc khăn ấm chạm vào, thân thể Trình Tuyết Nhàn lập tức run lên, vặn người trốn tránh, Hạ Cẩn nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân nàng không cho nàng trốn. Trên tay truyền đến xúc cảm tinh tế khiến Hạ Cẩn sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện ra, mắt cá chân tiểu thê tử nhà hắn rất nhỏ, nhỏ tới mức hai ngón tay có thể khoanh tròn hoàn toàn mà vẫn dư thừa, lại thấy bàn chân non nớt cũng nho nhỏ, ngón chân mượt mà tinh tế như các hạt trân châu lớn nhỏ không đồng nhất, đặt cạnh nhau cũng rất xinh đẹp đáng yêu.

Hạ Cẩn thoáng thất thần, không chú ý tới tay mình ngày càng dùng sức, mãi đến khi Trình Tuyết Nhàn nhẹ giọng kêu đau hắn mới phản ứng lại. Tuy nhiên hắn cũng chỉ thu hồi sức lực, chứ không buông nàng ra.

Trình Tuyết Nhàn không tránh thoát được, dứt khoát quay mặt đi không nhìn nữa.

Một đầu khác, Hạ Cẩn lau rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức mồ hôi nhễ nhại, khi đã lau sạch chất nhầy và mồ hôi bên ngoài, hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khe thịt tinh tế kia, mím môi nói: “Hình như bị thương rồi, lát nữa ta bôi thuốc cho nàng, được không?”

Trình Tuyết Nhàn cực kỳ mất tự nhiên, Hạ Cẩn dựa quá gần, khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào háng nàng… Nàng không nhịn được co rụt chân lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay Hạ Cẩn, nàng đành phải nói: “Thϊếp, thϊếp tự làm…”

Hạ Cẩn từ chối: “Ta làm được, chuyện này vốn cũng do ta tạo thành.”

Lời ấy vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt, sau đó biến thành hai gương mặt đỏ thẫm.



Không ngờ trong phòng Hạ Cẩn còn có vài loại thuốc mỡ, khi hắn đi lấy, Trình Tuyết Nhàn mơ hồ nhìn thấy rất nhiều chai lọ vại bình, nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Hạ Cẩn đã cầm một chai trong số đó quay trở lại.

Tiếp theo, không có tiếp theo, bởi vì nàng lại xấu hổ.

“Tách chân ra một chút.”

Thân thể Trình Tuyết Nhàn khẽ run lên, chậm rãi tách chân ra.

Hạ Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn Trình Tuyết Nhàn, sau đó hắn duỗi tay giúp đỡ nàng, nhấn giữ một bên đùi của nàng. Hắn vừa mới đưa tay lên đã rước lấy một trận run rẩy, khi dùng sức sự run rẩy đó càng thêm dữ dội. Cổ họng Hạ Cẩn khẽ lăn lộn, coi như không nhìn thấy gì, cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ tập trung bôi thuốc cho nàng.

Nhưng rất nhanh, Hạ Cẩn phát hiện ra chút vấn đề --

Có lẽ hắn xuất tinh hơi sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong âʍ đa͙σ vẫn chưa rút sạch, lúc bôi thuốc, bởi vì Trình Tuyết Nhàn quá mức mẫn cảm, âʍ đa͙σ co rút lại bài tiết ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c. Cứ như vậy, thuốc vừa bôi vào đã bị trôi hết, tương đương với việc uổng phí công sức.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là, điều này cũng khiến tinh thần Hạ Cẩn dao động kịch liệt.

Khi chưa trải qua thì không cảm giác được, hiện giờ đã trải qua rồi… Lúc này hắn mới hiểu được, tại sao lại có người trầm mê loại chuyện này một cách quá mức như vậy, hóa ra thật sự sẽ nghiện.

Hạ Cẩn hít một hơi thật sâu, ngón tay vuốt ve âʍ ɦộ, nhẹ nhàng chọc vào cửa động thịt nhỏ hẹp, sau đó chậm rãi cắm vào --

“Ưm--” Trình Tuyết Nhàn vô thức đá chân, một bên bị đè nặng chỉ có thể cử động một bên khác, cái chân đó đá lên đầu vai người nam nhân, nhưng nàng cũng không có bao nhiêu sức lực, nói là đá kỳ thật càng giống cọ hơn “Làm, làm gì vậy?”

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, có chút mơ hồ, như đường mới hòa tan một nửa.

“…Bên trong vẫn còn thứ phải lấy ra, nếu không sẽ không bôi thuốc được.”

“Phải, phải không?”

Hạ Cẩn nói chuyện rất chính trực và nghiêm túc, nhưng Trình Tuyết Nhàn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ra chỗ nào không đúng.

Tuy nhiên ngay sau đó, nàng đã biết chỗ nào không đúng.



Ngón tay chậm rãi tiến vào, cẩn thận cong lại trong âʍ đa͙σ nhỏ hẹp, nhẹ nhàng moi vét, khi rút ra thành công mang theo không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c. Hắn di chuyển chậm rãi cẩn thận, khiến Trình Tuyết Nhàn chỉ cảm thấy hơi khó chịu, cũng không đau đớn như lần đầu tiên, thậm chí còn có chút thoải mái.

Vì thế đợi đến lần thứ hai, thứ hắn mang ra không chỉ riêng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, mà còn có chút chất nhầy trong suốt như pha lê.

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán, Hạ Cẩn liếʍ môi, giọng nói hơi khàn khàn: “Có làm nàng đau không?”

Trình Tuyết Nhàn khẽ thở hổn hển: “Không đau.”

Hạ Cẩn lại liếʍ môi, nói: “Vẫn còn một chút chưa dọn dẹp sạch sẽ.”

Trình Tuyết Nhàn thấp giọng rêи ɾỉ: “… Ưʍ.”

Âʍ đa͙σ càng ngày càng ướŧ áŧ, ngón tay cắm vào càng ngày càng thuận lợi, bầu không khí cũng dần nóng lên.

Hạ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc Trình Tuyết Nhàn cũng đang nhìn hắn, đôi mắt hạnh ngập nước. Nhìn nhau trong chốc lát, Hạ Cẩn đột nhiên thò lại gần hôn Trình Tuyết Nhàn, sau đó lại hôn thêm lần nữa, lần này là một nụ hôn sâu, nụ hôn thật sự rất sâu.

Cánh môi áp sát trằn trọc, giữa tiếng nước tấm tắc, mơ hồ thả ra một câu: “Tên lừa đảo…”

Một lát sau, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Ừm, lừa nàng.”



Đối với chuyện chăn gối này, dường như nam nhân luôn không cần thầy dạy cũng tự hiểu, mặc dù mới chỉ là lần thứ hai, nhưng Hạ Cẩn lại có tiến bộ cực lớn, hôn môi cũng vậy, âu yếm cũng thế, càng thêm thuận buồm xuôi gió, chỉ chốc lát sau đã khiến Trình Tuyết Nhàn mơ màng, sóng tình dâng trào.

Có đôi khi Trình Tuyết Nhàn “thẳng thắn” quá mức, khi nàng cực kỳ khó chịu sẽ trực tiếp túm lấy Hạ Cẩn cầu xin sự giúp đỡ: “Hạ Cẩn… Ưm… Khó chịu…”

Lúc này, Hạ Cẩn lại không giúp nàng ngay lập tức, mà xấu xa nói: “Nói lời dễ nghe, nói lời dễ nghe ta sẽ giúp nàng.”

Trình Tuyết Nhàn yếu ớt bám vào vai hắn, tựa vào cần cổ hắn, tinh tế thở dốc: “Chàng muốn thϊếp, muốn thϊếp nói gì?”

“Mẹ nó!” Hạ Cẩn đột nhiên chửi thầm một tiếng, véo cằm Trình Tuyết Nhàn hôn lên, “Nếu ngày thường nàng cũng nói chuyện dễ nghe như vậy thì tốt biết mấy…”

Không đợi Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ cẩn thận, thân dưới đã truyền đến cảm giác trướng đau. Nói là trướng đau, nhưng kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ đơn thuần là căng trướng, quá căng, nàng chỉ cần mười phần nhưng Hạ Cẩn lại cho mười hai phần, khiến nàng căng trướng không chịu nổi.

Trình Tuyết Nhàn rất muốn thét chói tai, tuy nhiên cái miệng nhỏ lại bị ngăn chặn, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ, đứt quãng phát ra một vài tiếng thở dốc rêи ɾỉ vừa đáng thương lại đáng yêu, sau đó bị người nam nhân quá mức nhiệt tình nuốt hết tất cả. Đợi tới khi không biết mình được buông ra từ lúc nào, Trình Tuyết Nhàn vẫn chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đứt quãng, bởi vì động tác của người nam nhân quá nhanh quá mạnh, nàng bị đánh cho tan tác từng mảnh tựa như bông hoa trước mưa gió.

“Hạ Cẩn… ưm a… chậm… chậm một chút nha… huhu…”

Hạ Cẩn muốn rửa mối nhục xưa, sao có thể chậm lại, cho dù không cần rửa mối nhục xưa hắn cũng cảm thấy mình không thể chậm lại, bởi vì hương vị thật sự quá tốt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thân thể nữ nhân có thể mềm mại, ướŧ áŧ, ấm áp, chặt chẽ như vậy … Hạ Cẩn hôn lung tung lên gương mặt nhỏ của Trình Tuyết Nhàn, cắn lỗ tai nàng: “Không chậm được, tiểu nương tử của ta.”

Ba chữ “Tiểu nương tử” được nói hết sức triền miên kiều diễm, vành tai Trình Tuyết Nhàn lập tức đỏ bừng nóng bỏng, âʍ đa͙σ cũng co rút chặt chẽ, chọc cho Hạ Cẩn vừa va chạm mãnh liệt vừa gọi nàng vài tiếng “Tiểu nương tử”.

“Huhu --”

Mới đầu thân thể Trình Tuyết Nhàn căng chặt muốn chết, sau đó đột nhiên thả lỏng, hoa tâm phun ra dịch hoa nóng hổi, tưới ướt đẫm cây gậy thịt của Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn vốn đang ở thời điểm mấu chốt, sao chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, tinh quan (*) mở rộng bắn sâu vào trong âʍ đa͙σ.

(*): Theo mình hiểu là cánh cửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ ☺.

Đêm nay hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, lại lộn xộn hai lần, ai cũng đều mệt mỏi. Hạ Cẩn khá hơn vẫn có thể hoạt động một chút, còn Trình Tuyết Nhàn đã sức cùng lực kiệt.

Tuy nhiên trong lòng Trình Tuyết Nhàn vẫn ghi thù, Hạ Cẩn lừa nàng, lại bắt nạt nàng như vậy… Nhưng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp trả thù, nàng chỉ đành túm lấy cánh tay hắn hung tợn cắn một ngụm, không ngờ người nam nhân thoạt nhìn gầy yếu lại mạnh mẽ đến vậy, đường cong cơ bắp trên cánh tay vô cùng mượt mà, cắn xuống ngược lại thiếu chút nữa gãy răng.

Hạ Cẩn vẫn muốn đổ thêm dầu vào lửa, ấn đầu nàng nói: “Nếu tiểu nương tử không ngại thì cắn mạnh một chút.”