Chàng Rể Quân Vương

Chương 258

Nắm đắm của một người đang định đến gần mặt Bạch Trì, nhưng đột ngột dừng lại.

Người giơ nắm đấm có đôi mắt đỏ hoe, vừa tung nắm đắm ra liền nhìn thấy mặt nạ quỷ trên mặt Bạch Trì, sự tồn tại của chiếc mặt nạ này khiến hắn ngừng giơ nắm đám.

“Địa ngục hành giả….”

Người kia nhanh chóng bỏ nắm đắm của mình, cúi đâu khiêm tốn và nhìn Bạch Trì với vẻ ái ngại.

Bạch Trì phớt lờ người này và tiếp tục đi về phía trung tâm của hồ sâu.

Ở những hướng khác, nhóm người Tóc Đỏ cũng gặp phải những điều tương tự như Bạch Trì.

Sự xuất hiện của Bạch Trì và nhóm người khiến tất cả những người dưới hố sâu đều dừng lại, không dám nhúc nhích.

Không ai dám động đến sự uy nghiêm của địa ngục hành giả!

Bằng cách này, nhóm người Bạch Trì không có bất kỳ sự cản trở nào, đã đến trung tâm của hố sâu và lấy được chiếc chìa khóa vàng.

Trương Thác đứng trên bờ vực, khi nhóm người Bạch Trì lấy được chìa khóa, Trương Thác nhìn về phía đối diện của hố, ở bên kia của hố không biết lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng nỏi bật. Cô ấy mặc đồ đen và dáng người nhô cao, ngay cả những người kén chọn nhất ở đây cũng không thể tìm ra khuyết điểm trên dáng người của cô ấy.

Cô ấy cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ và mái tóc dài bạch kim được cô ấy thả xuống một cách ngẫu nhiên.

Đi hết đi.” Bạch Trì trầm giọng nói.

Những người đứng dưới hố sâu không dám manh động, nghe vậy đều chạy ra khỏi hố sâu với tốc độ nhanh nhất, nhất thời không dám dừng lại, phóng xe chạy đi.

Nhìn thấy những người chạy đi, Quách Phi cùng những người khác tràn đầy ghen tị, lúc này cũng không dám rời đi.

Trương Thác từ từ tháo mặt nạ xuống.

Người đứng đối diện với Trương Thác cũng tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt đó là bộ dạng gì? Nếu có người nói, ngôi sao sáng nhát trên bầu trời chính là đôi mắt của cô ấy, vằng trăng khuyết trên bầu trời biến thành lông mày của cô ấy, trên cơ thể hiện ra đường nét mềm mại nhát, bởi vì cô ấy mà cảnh đẹp nhất trên thế giới có thể bị lu mờ bởi cô ấy.

Trong trường hợp này, đối với những người đã nhìn thấy cô ấy, đều không cảm thấy khoa trương tí nào.

Những người đã nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy không thể dùng một từ chính xác để mô tả khuôn mặt của cô ấy, bởi vì bất kỳ lời khen ngợi nào cũng không đủ để mô tả cô ấy, mà sẽ trở thành những từ xúc phạm cô ấy.

“Chessia.” Trương Thác mở miệng, trong giọng nói có chút khàn khàn.

“Anh Trương Thác, anh có nhớ em không?” Giọng nói của Chessia vang lên, có một loại từ tính, đầy quyến rũ khó tả.

Trương Thác gật đầu: “Nhớ.”

Chessia lao vào hồ và chạy về phía Trương Thác một cách vui vẻ, cô ấy vượt qua đám người Bạch Trì, lao xuống hồ rồi lao vào vòng tay của Trương Thác.

Trương Thác nhìn thân thể thanh tú trong lòng, đưa tay vuốt tóc cô ấy.

“Anh Trương Thác, em nhớ anh rất nhiều.” Chessia ôm eo Trương Thác, giọng nói đầy khao khát.

Đứng dưới hố sâu, đám người Bạch Trì không ngạc nhiên về biểu hiện của Chessia, họ đều biết Chessia gắn bó với Trương Thác như thế nào, nhưng họ thực sự không thể hiểu tại sao Chessia lại muốn đối phó với Trương Thác.

Vài người chậm rãi đi lên từ hố.

Chessia cũng nới lỏng eo Trương Thác cười: “Anh Bạch Trì, anh Hải Thần, anh Tóc Đỏ, chú Feinberg, chị Nguyệt Thần, Moon God, em gái Vị Lai, mọi người cũng ở đây à.”

Xảy ra chuyện lớn như thế này, có thể không tới sao.”

Bạch Trì cởi mặt nạ xuống. “Chessia, những người gϊếŧ chị dâu thật sự là do em phái tới?”