Nhìn theo bóng dáng của Duy Trinh hướng ra cửa, trong lòng tính toán thời gian, Ilya đứng ở vùng đệm trên mái nhà, dựa vào tường và nhìn xuống.
Chủ nhân của anh ta, người cao cao tại thượng đứng trước xe hút thuốc, dáng người cao thẳng, khí chất trang nghiêm. Giống như nhìn thấy gì đó, ấn nửa đầu thuốc còn xít lại lên thân xe, tùy tiện búng tay một phát rồi sải bước về phía trước, tàn thuốc bay vào thùng rác cách đó hàng chục mét.
Ilya bất lực nhìn người đàn ông cao lớn bế cô gái nhỏ yêu quý của mình lên, nói gì đó với cô, chạm vào vầng trán nhỏ hơi nhô lên của cô, rồi nâng cằm cô lên hôn xuống.
Đã được một lúc lâu, Ilya đoán, cô gái nhỏ kia đang thẹn thùng và xấu hổ, trên đường người qua lại rất nhiều, nhất định là cô đang muốn khóc lên ầm ĩ. Đúng như dự đoán, Duy Trinh đang ở trong vòng tay Thẩm Phi và quằn quại, nhưng cô lại nhu nhược không thể né tránh được, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô đang run rẩy.
Anh ta không dám tiếp tục nhìn nữa, đang định xoay người đi, thì người đàn ông dưới lầu quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt giống như sấm chớp xẹt qua.
Trong nháy mắt toàn bộ lông tơ của anh ta đều đứng đứng lên, đồng tử có chặt lại, biết mình đước ở điểm mù của anh ấy, nhưng tim của anh ta vẫn đập chệch nửa nhịp, cơ thể theo bản năng run lên.
Người đàn ông đã quay đầu đi, ôm cô gái nhỏ vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Ilya thở ra một hơi dài, quay người về phía sau của tòa nhà, ở độ cao của tòa nhà chín tầng, thả người nhảy xuống, mũi chân sau vẫn đặt ở trên bức tường, dựa vào lực đá, cơ thể giống như một mũi tên lao vọt xuống. Sau vài tháng được Thẩm Phi huấn luyện, anh ta giống như được tái sinh, nhưng càng ngày càng tỉnh ra và ý thức được, khoảng cách giữa anh ta và người đàn ông đó đã gia tăng thêm từng ngày.
Thẩm Phi và Duy Trinh cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó lập tức đưa cô về chung cư của mình.
“Thế nào? Muốn chồng ôm em, hử?”
Duy Trinh đứng ở cửa, nhìn mũi chân không chịu đi vào.
Thẩm Phi dở khóc dở vừa nói: “Sống ở đó mấy tháng, bây giờ không dám vào đây nữa?”
Duy Trinh bị hắn ép đến mức mặt đỏ bừng lên, nhấc chân bước vào phòng, cánh cửa hợp kim đằng sau lưng cô lặng lẽ đóng lại, một đôi tay cứng rắn vòng qua người cô.
“Trinh Trinh, tiểu tâm can, anh nhớ em đến chết mất.” Thẩm Phi gối đầu lên vai của Duy Trinh, hôn chiếc cổ thon dài xinh đẹp của cô, làn da tinh tế, trắng nõn nà, anh ấy lập tức ngậm lấy da thịt của cô.