Chương 24
Tiếng thở dài khá là nhẹ dàng nhưng giọng điệu lại không dễ nghe như thế, Liễu Ngọc Hàm chỉ nghe bằng một tai cũng biết đây không phải là Hứa Tình, cho nên cậu chú ý hơn về lời nói của thiếu niên hơn, nhanh chóng phát hiện cậu ta rất đồng tình với em trai mình.
Điều này không giống với những gì cậu ta nói lúc đầu, một anh trai chán ghét đứa con riêng làm sao có thể đau lòng cho đứa em trai ngoài giá thú? Nhìn dáng vẻ của thiếu niên là biết toàn nói lời vớ vẩn.
"Yêu thương em trai mình như vậy, cậu đúng là người anh trai tốt." Từ đầu đến cuối không biểu hiện nghi ngờ với thiếu niên, Liễu Ngọc Hàm làm vẻ mặt cảm thán, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía thiếu niên, "Có một người anh trai tốt như cậu, em trai cậu đúng là may mắn."
Thiếu niên nghe thấy Liễu Ngọc Hàm nói, sắc mặt liền không dễ nhìn: "Chẳng qua chỉ là cùng mẹ khác cha, chuyện yêu thương loại em trai..."
Cậu ta còn chưa dứt lời, có lẽ còn cần bọn Liễu Ngọc Hàm giúp đỡ, dứt khoat không nói nữa, cố gắng duy trì hình tượng của mình, nhưng sự khinh thương trong lời nói đã bán đứng cậu ta, cho dù Hứa Tình đứng cách bọn họ một đoạn cũng nghe thấy rõ ràng, thậm chỉ còn liếc nhìn cậu ta hai lần.
Lời nói của cậu ta có nhiều chỗ đáng ngờ, đáng để xem xét, ví dụ như người mà hắn dùng giọng điệu lạnh lùng mỗi khi nhắc đến là ai. Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình trao đổi ánh mắt từ xa, lập tức không kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ta nữa.
Vào lúc này khiến cậu ta phát điên hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.
"Xem ra tình cảnh hiện tại của em trai cậu đang rất nguy hiểm, bây giờ cậu tính làm gì?" Hứa Tình đi từ phía bên kia qua, tiếp lời rất tự nhiên, "Bây giờ cậu có biết nó ở đâu không?"
Tất nhiên thiếu niên biết, nhưng dáng vẻ của cậu ta có lẽ là không chắc chắn, thậm chí còn nói: "Có lẽ là biết, nhưng tôi không chắc chắn, cho nên...Tôi phải hỏi hàng xóm đã."
Sự Logic trong lời nói rất kỳ lạ, nhưng người dân trong thôn đứng bên cạnh không có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên, trong ánh mắt là sự si mê không bình thường, cho dù là Liễu Ngọc Hàm cũng thấy rất rõ.
Lần này, Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình lập tức xácđịnh được thân phận thiếu niên.
Thừa dịp lúc thiếu niên đi sang bên cạnh hỏi thăm người khác, Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình nhỏ giọng trao đổi ý kiến.
"Tôi cảm thấy nghi thức lúc ấy của em trai cậu ta có lẽ đã thành công, sau đó lại làm lần thứ hai để thay thế anh trai mình." Liễu Ngọc Hàm nói, "Thời gian có thể là lần đầu tiên anh trai thấy cậu ta ăn gà sống."
Hứa Tình đồng ý với một phần quan điểm của cậu: "Nhìn cậu ta hưởng thụ sự si mê của người dân trong thôn mà xem, cậu ta rất oán hận anh trai mình mới đúng. Cho nên nói không chừng đã thay thế anh trai mình, phải tìm cách để cậu ta cảm nhận được sự sợ hãi trước đã."
Ví dụ như cố ý để cho cậu ta nhìn thấy hình ảnh đáng sợ hay gì đó.
Liễu Ngọc Hàm biết nhân vật trong các cậu chuyện kinh dị phần lớn đều có tam quan bất chính, cho nên phải suy nghĩ cẩn thận một chút, thấy dáng vẻ của thiếu niên thể hiện ra bên ngoài rất giống lời nói của Hứa Tình, không khỏi đồng tình với người anh.
Hứa Tình rất đồng tình với người anh đáng thương kia, nhưng suy nghĩ đến nhưng chuyện tiếp theo có thể gặp phải và hiệu quả của chương trình, hắn không nhịn được nói với Liễu Ngọc Hàm một câu: "Bây giờ chúng ta chạy ra ngoài còn kịp không?"
Liễu Ngọc Hàm lắc đầu: "Trực giác nói cho tôi biết là đã không kịp nữa rồi. Hơn nữa vì hiệu quả của chương trình, bây giờ chúng ta nên..."
Hứa Tình ngắt lời cậu: "Cậu nói thẳng ra như thế có ổn không? Đây đang tuyên truyền dự án của các cậu đấy, cậu không sợ sếp mình sẽ trừ lương à?"
Liễu Ngọc Hàm bình tĩnh: "Không sợ, dù sao trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này. Hơn nữa, cho dù chúng ta không làm thì còn đội khác mà."
"Nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ chúng ta có công cụ để liên lạc..."Hứa Tình vỗ tay, kích động lấy điện thoại kiểu cũ ra, muốn liên lạc với những người khác. Dù sao trong quy tắc của trò chơi nói có thể kết hợp với nhau, nói không chừng có thêm vài người tình cảnh của bọn họ sẽ ổn hơn một chút.
"Đừng!" Liễu Ngọc Hàm hiểu ý của hắn, giật mình muốn ngăn hắn lại, nhưng chỉ trách tố chất cơ thể quá kém, tốc độ không thể so với Hứa Tình, trơ mắt đứng nhình hắn lấy điện thoại ra dùng.
Một con gió to thổi đến, đèn bên đường trong thôn phát ra tiếng nổ giòn vang, ánh đèn lúc sáng lúc tối. Người dân trong thôn quay đầu lại, da mặt rơi xuống, lộ ra thịt đã thối rữa cùng với xương trắng ở bên trong. Có lẽ vì động tác quá lớn, lúc đối phương quay đầu, máu văng ra từ cổ, dính cả lên mặt Hứa Tình.
Con mắt treo lủng lẳng trên mặt, Hứa Tình ngơ ngác nhìn về phía đối phương, nhìn thấy hàm răng đối phương lộ ra ngoài, đột nhiên nở nụ cười thì không nhịn nổi đấm một đấm.
Rầm một tiếng, Liễu Ngọc Hàm không kịp ngăn cản, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Chạy đi!"
"Tình hình rất tốt, tôi có dự cảm, fan của Tiểu Liễu chắc chắn rất kích động." Người trong tổ dự án Tưu Khê vừa xem livestream vừa cười haha, còn không nhịn được trêu Liễu Ngọc Hàm, "Không ngờ có một ngày lại là Tiểu Liễu làm anh hùng cứu mỹ nhân, kéo theo một minh tinh chạy trốn."
Trợ lý của Tần Mạc ngồi xem livestream chung, vẻ mặt một lời khó nói hết, môi hơi giật giật, cuối cùng vẫn nói ra một câu, "Mấy người dám nói lời này trước mặt thiếu tướng xem?"
Nói thế nào cũng là đồng đội cũ, hắn không nên lừa bọn họ.
Toàn bộ tòa nhà Nguyên Khàng đều là của thiếu tướng, lời nói của bọn họ nếu thiếu tướng muốn biết là sẽ biết, vì thế không ai giấu được anh. Lấy mức độ để ý của thiếu tướng với Liễu Ngọc Hàm thì...Chỉ có thể chúc bọn hị may mắn trên thiên đàng.
Trợ lý của Tần Mạc yên lặng cầu nguyện cho động đội cũ, sau đó liền ném ra sau đầu, chăm chú xem livestream.
Dù sao, công việc phải tiếp tục, phải tóm được gián điệp.
Trợ lý của Tần Mạc nhanh chóng chuyển sự chú ý sang đội khác, cẩn thân quan sát những người trong diện nghi ngờ, ghi lại sự bất thường của mỗi người, cũng cẩn thận so sánh và phân tích, muốn tìm ra người có hiềm nghi lớ nhất.
Công việc phiền phúc như này tất nhiên không chi mỗi mình trợ lý của Tần Mạc làm, Tần Mạc cũng xem ở trong phòng làm việc của mình, luôn nhìn chăm chú trên màn hình ảo, các đường cong dao động không ngừng, vị bác sĩ đứng bên cạnh anh cũng thở dài.
"Giác quan thứ sáu của cậu ấy càng lúc càng mạnh, khả năng hoạt động của não bộ luôn tăng lên, nhưng độ ổn định lại không thay đổi, sẽ không bị tổn thương, nhưng cũng không biết đây là tốt hay xấu."
Tần Mạc hiểu ý gật đầu: "Nếu cứ tiếp tục như này, cậu ấy còn lại bao nhiêu thời gian?"
Bác sĩ nhìn số liệu trong tay: "Đại khái còn nửa năm đến một năm, hoàn toàn đủ để cậu ấy cường hóa thể chất, nếu dùng loại thuốc tốt nhất."
Tần Mạc nhắm mắt lại: "Chỉ cần có thể chữa khỏi cho cậu ấy, chi phí hết bao nhiêu cũng không quan trọng. Cứ tính riêng vào tài khoản của tôi.
Bác sĩ không ngạc nhiên với quyết định của anh, thở dài nói, "Được."
- --
Nhìn dáng vẻ cố chấp của anh công cùng với câu nói lúc ở tòa nhà hoang có lẽ anh công đã gặp thụ ở kiếp trước hả ta?