Trên chiếc giường màu trắng đơn bạc, tiểu mỹ nhân như ngọc như ngà đang say giấc nồng.
Một bàn tay lượng lờ ở hai bên gò rồi vuốt xuống cổ, muốn bao nhiêu mềm mại liền có bấy nhiêu mềm mại. Người đàn ông hô hấp nặng nề đem từng chiếc cúc áo ngủ từ từ cởi ra, thân thể noãn nà của tiểu mỹ nhân lặp tức lộ ra trước mắt. Bộ ngực no đủ như quả đào lớn căng đầy mật ngọt giống như chỉ cần cắn vào là có thể chảy ra nước.
Đây không phải là lần đầu nhưng mỗi lần nhìn thấy Trương Linh Linh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Mục Dương đều tràn đầy hưng phấn như lần đầu tiên.
Mục Dương cởi bỏ quần áo của mình, nhanh chóng đè lên người Trương Linh Linh hưởng thụ sự tiếp xúc da thịt.
Đột nhiên bị nam nhân ôm lấy, Trương Linh Linh vặn vẹo rên lên vài tiếng. Không biết là do thân thể cô hằng đêm đã quen với sự chung đυ.ng này hay do bản thân từ lâu đã không còn phản kháng, cô thở ra làn hơi nóng rực, mi mắt nặng trĩu không mở lên nổi.
Mục Dương trong lòng thầm than, ngay cả lúc ngủ yêu tinh này cũng có thể mê người đến vậy. Trong nháy mắt Mục Dương biến thành dạ thú nắm lấy bầu ngực no đủ hung hăng xoa.
Bầu ngực của Linh Linh thật mềm, co dãn tốt, đặc biệt là rất lớn, một tay hắn cầm không hết còn bị tràn ra ngoài theo kẽ tay.
Mục Dương như hổ đói nhìn chằm chằm ngực cô, xoa bóp thành đủ hình dạng, xúc cảm trong tay bức hắn phát điên. Hắn niết mạnh mấy cái đầṳ ѵú liền cứng rắn, đỏ sẫm lên mời gọi. Hắn cũng không khách sáo đói khát dụi đầu vào ngực cô, tham lam há miệng cắn một miếng lớn sau đó liếʍ một đường từ vết răng lêи đỉиɦ vυ', há miệng ngậm núʍ ѵú vào trong mà mυ'ŧ, phát ra tiếng chùn chụt. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, một tay săn sóc bầu vυ' bên kia, tay còn lại đặt ở nơi cấm địa nào đó chậm rãi thăm dò.
Chỗ đó của Trương Linh Linh vừa đẹp lại vừa dâʍ đãиɠ, chạm vào vài cái liền run rẫy như cánh hoa trong gió, sờ sờ một lúc liền tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠. Hắn tham lam đưa ngón tay vào hoa huyệt chật hẹp, ở nơi thần bí kia xoa xoa, nhưng không có ý định đi sâu vào trong.
Thân thể xinh đẹp của Linh Linh dán vào cơ thể hắn cọ tới cọ lui, kiều mị rêи ɾỉ không ngừng làm cho côn ŧᏂịŧ trướng thêm một vòng.
Mục Dương không thể nhịn thêm, đẩy hai chân Linh Linh ra liền nhìn thấy huyệt động ướt nhẹp, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề, còn hơi mấp máy.
Từng tế bào trong người Mục Dương sôi trào, đem đại côn ŧᏂịŧ dán lên miệng huyệt. Qυყ đầυ thấm ướt dâʍ ŧᏂủy̠ đút vào tao huyệt mập mạp, ẩm ướt.
Mục Dương thật muốn đâm sâu vào, mạnh mẽ xuyên xỏ, làm chết cô nhưng hắn không nỡ phá đi trinh tiết của cô...
Hạ Ngưng nhìn Trương Linh Linh ủ rũ, hỏi: “Lại nữa sao?”
Linh Linh bất đắc dĩ thở dài: “Tớ có phải quá biếи ŧɦái rồi không? Hằng đêm lại mơ thấy cái loại mộng đó, còn là với Mục Dương nữa. Nếu để anh ấy biết... Chắc tớ đào lỗ chui xuống."
Linh Linh nằm ườn ra bàn vò đầu bức tóc.
Hạ Ngưng vỗ vỗ vai an ủi: "Là người trưởng thành có nhu cầu là chuyện bình thường mà, hơn nữa cậu với Mục Dương sớm tối ở chung một chỗ, điều là chuyện dễ hiểu."
"Nhưng mà... Cảm giác đó rất chân thực, tớ... tớ còn thấy rất thoải mái không muốn tỉnh dậy, sáng hôm sau... qυầи ɭóŧ của tớ cũng ướt một mảng."
Linh Linh xấu hổ càng nói càng nhỏ dần.
Hạ Ngưng nghiêm túc: "Theo tớ thấy cậu chính là tịch mịch quá lâu thành ra u uất, cậu nên tìm một người bạn trai đi, Mục Dương cũng không tệ, "cọ xát" vài lần chắc chắn sẽ tốt lên."
"Hạ Ngưng... tớ làm sao mà xuống tay với anh ấy được."
Hạ Ngưng thản nhiên nói: "Có gì mà không thể, chủ nhà thôi mà, có phải quái vật đâu."
"Anh ấy thanh tâm quả dục, tớ thấy vẫn là không có khả năng."
"Đàn ông ấy, không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải lên giường mới biết là có khả năng hay không."
Trương Linh Linh mặt đỏ bừng: "Cậu đừng nói nữa, lo cho bản thân mình trước đi."
Hạ Ngưng cúi đầu lãng tránh: "Tớ vẫn đang rất tốt mà."
"Thật không? Cậu với gã chủ tịch kia..."
"Không có gì hết, người ta là chủ tịch cao cao tại thượng, còn tớ chỉ là nhân viên quèn không dám mơ cao."
Hạ Ngưng khuyên nhủ: "Được rồi, đừng suy nghĩ gì nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt để còn viết bản thảo."
Trương Linh Linh gật đầu, tạm biệt Hạ Ngưng rồi đi ra khỏi tiệm cà phê.
...
Sau khi từ biệt Hạ Ngưng Trương Linh Linh trở về nhà. Trương Linh Linh là một tiểu thuyết gia, công việc hằng ngày của cô là viết lách. Thu nhập của cô không tính là cao vì thế cô chọn thuê nhà ở ghép với Mục Dương.
Trương Linh Linh ngó xung quanh không thấy bóng dáng Mục Dương đâu, chắc là anh đã ra ngoài.
Ở chung với Mục Dương sáu tháng, Trương Linh Linh không hề biết công việc của anh là gì, chỉ thấy khá rãnh rỗi, lâu lâu sẽ không có ở nhà, có khi cả tuần không về nhà cũng có khi nghỉ ở nhà cả tháng.
Mục Dương là kiểu người khiến người khác mê muội trong đó có cả Linh Linh, anh đẹp trai, cường tráng, tính tình ngay thẳng, cương trực đứng ở gần làm cho người ta có cảm giác tim đập mạnh, chân tay run rẫy.
Trương Linh Linh rót một cốc nước uống, hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác trong cánh mũi ngập tràn mùi hương của Mục Dương, trong đầu bỗng vang lên nhưng lời nói dâʍ ɖu͙© Mục Dương nói trong mơ. Nơi khó nói nào đó không tự chủ chợt chảy ra dòng nước xấu hổ.
Linh Linh vội chạy vào phòng khóa chặt cửa.