Trần Chỉ Chỉ làm bài tập nhanh hơn rất nhiều, kế hoạch học buổi chiều được hoàn thành trước một giờ, sau đó cô nhìn Đặng Cảnh Trạch với đôi mắt lấp lánh. Đặng Cảnh Trạch bật cười thu xếp đồ đạc rồi dẫn Trần Chỉ Chỉ ra khỏi cửa.
Dọc theo đường đi, Trần Chỉ Chỉ nhìn tay của Đặng Cảnh Trạch, đối với cô mà nói, bàn tay của anh giống như một tác phẩm nghệ thuật, cô không dám tùy ý chạm vào. Mặc dù đôi tay này đã đút vào lỗ nhỏ của cô nhiều lần nhưng cô vẫn không có dũng khí chủ động nắm lấy.
Đi đến một quán trà sữa, Đặng Cảnh Trạch nhìn thấy ánh mắt của Trần Chỉ Chỉ sáng lên, biết cô thích uống nên anh dẫn cô vào rồi hỏi cô thích uống loại gì.
Trần Chỉ Chỉ gọi một cốc sữa đá, Đặng Cảnh Trạch có chút không đồng ý, anh còn nhớ lần trước đến kỳ kinh nguyệt cô đã đau đớn như thế nào, anh biết cô không nên uống đồ lạnh, nhưng không thể lay chuyển được Trần Chỉ Chỉ, vẫn là mua cho cô uống.
Có sữa đá uống, Trần Chỉ Chỉ tạm thời không chú ý Đặng Cảnh Trạch bên cạnh, một lúc sau tay cô đã trở nên tê cóng vì đá, sắp không thể giữ lấy được nữa.
Cũng may là Đặng Cảnh Trạch cẩn thận, lập tức nhìn thấy Trần Chỉ Chỉ khó chịu nên tự mình cầm lấy trà sữa, một tay cầm trà sữa, tay còn lại nắm lấy tay Trần Chỉ Chỉ.
Trần Chỉ Chỉ nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, trong lòng hơi xốn xang, hôm nay hạnh phúc quá đi mất! Có sữa để uống và còn được nắm tay anh!
Lúc sau, hai người bước vào rạp chiếu phim, bộ phim đã bắt đầu. Rạp chiếu phim là thích hợp để làm chuyện xấu, ngay khi Trần Chỉ Chỉ vừa bước vào, cô đã bồn chồn, nắm lấy tay Đặng Cảnh Trạch và đưa vào tiểu bức nhỏ của mình, nhưng Đặng Cảnh Trạch rất thờ ơ, ngón tay không động một chút, tuỳ ý để cô lôi kéo.
Kéo một lúc lâu, thấy Đặng Cảnh Trạch vẫn không có phản ứng, Trần Chỉ Chỉ đành phải chủ động vươn tay, vươn tay đến đũng quần của Đặng Cảnh Trạch, mở khóa kéo, lấy ra thứ vẫn còn mềm mại ở bên trong.
Trần Chỉ Chỉ giật lên xuống vài lần trước khi côn ŧᏂịŧ của Đặng Cảnh Trạch ngóc đầu lên, Trần Chỉ Chỉ nuốt nước bọt, nhớ lại cảnh cô đã xem những nữ diễn viên đó đã bú dươиɠ ѵậŧ trong phim khiêu da^ʍ và từ từ cúi đầu xuống, kết quả còn chưa chạm tới đã bị Đặng Cảnh Trạch bị túm cổ áo trở lại.
Giọng nói của Đặng Cảnh Trạch có chút khàn khàn, anh ta dùng một tay đè Trần Chỉ Chỉ xuống ghế, không cho cô động đậy: "Trần Chỉ Chỉ, xem phim đi, đừng làm loạn."
Trần Chỉ Chỉ bị sốc khi bị tóm lên, sau đó cảm thấy rất khó chịu, giọng điệu quen thuộc này giống hệt lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Nhưng rõ ràng là trước khi xem phim anh ấy đã nắm tay mình rồi? Trần Chỉ Chỉ chỉ tự lừa mình nghĩ, nhìn thấy Đặng Cảnh Trạch đẩy côn ŧᏂịŧ vẫn còn cứng của mình vào, không quan tâm đến cô chút nào.
Trần Chỉ Chỉ không ngừng rơi nước mắt xuống, chẳng lẽ lúc trước anh ấy không thích mình sao, vừa rồi là diễn thôi sao? Cô chỉ biết kìm chế để không bật khóc, khẽ nức nở.
Một lúc sau, người bên cạnh thở dài, đẩy tay vịn của ghế ngồi giữa hai người ra, kéo Trần Chỉ Chỉ vào lòng ôm chặt lấy mình, Trần Chỉ Chỉ khẽ khóc lại rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, đèn trong rạp chiếu phim đã sáng, Trần Chỉ Chỉ nhìn xung quanh thấy mọi người đã đi hết rồi, Đặng Cảnh Trạch bên cạnh đang uống sữa đá đã tan chảy của cô.
Đây không phải gián tiếp hôn sao! Trần Chỉ Chỉ có chút đỏ mặt, nghĩ lại, Đặng Cảnh Trạch đã hôn lên tiểu bức nhỏ của Trần Chỉ Chỉ rất nhiều lần nhưng lại chưa từng hôn môi của mình.
Trần Chỉ Chỉ là lại có chút ảm đạm, nếu anh thật sự thích mình, như thế nào hôn môi cũng chưa từng.
Thấy Trần Chỉ Chỉ đã tỉnh, Đặng Cảnh Trạch thu dọn đồ đạc, một tay xách túi xách của Trần Chỉ Chỉ và tay còn lại nắm tay của cô bước ra khỏi rạp chiếu phim.
“Em đói bụng không, anh đưa em đi ăn chút gì đó.” Đặng Cảnh Trạch nhìn thấy Trần Chỉ Chỉ vẫn có chút ảm đạm: “Không phải con gái ở tuổi em vừa ăn xong đã thấy vui rồi sao?
Nghe xong lời của Đặng Cảnh Trạch, Trần Chí không chỉ không vui mà trừng mắt nhìn Đặng Cảnh Trạch, kỳ quái nói: "Tuổi em? Hình như anh Đặng đã có không ít bạn gái tầm tuổi em?"
Đặng Cảnh Trạch nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: "Anh chưa từng có bạn gái."
“Anh ở Mỹ nhiều năm như vậy, còn chưa có bạn gái?” Trần Chỉ Chỉ hiển nhiên là không tin.
Đặng Cảnh Trạch lần này trả lời nhanh chóng: "Anh chỉ biết học tập hằng ngày."
Nghe anh nói, Trần Chỉ Chỉ cũng không tức giận lắm, nhưng nghĩ lại chuyện này có liên quan gì đến cô? Hiện tại anh ấy không thích cô, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng giận đến mức hất tay Đặng Cảnh Trạch ra.
Đặng Cảnh Trạch sửng sốt trước sự tức giận đột ngột của Trần Chỉ Chỉ, anh tưởng vừa rồi cô đãnguôi ngoai, nhưng tại sao lại đột nhiên bùng nổ?
Trần Chỉ Chỉ nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Đặng Cảnh Trạch mà hét: "Đừng giữ tay em, anh liên quan gì đến em! Anh thích em sao! Anh căn bản không thích em chút nào! Vậy còn ôm em làm gì!". Vừa nói cô vừa khóc thút thít.
Đặng Cảnh Trạch thấy vậy nhanh chóng vỗ lưng Trần Chỉ Chỉ, nhẹ nhàng nói: "Chỉ Chỉ, em nói gì vậy, đương nhiên là anh thích em rồi."
Trần Chỉ Chỉ tức giận, sau đó nói: "Đã muộn rồi! Không thích anh nữa!" Vừa nói xong liền định bỏ đi.
Đặng Cảnh Trạch kéo người cô lại và ôm vào lòng, dù sao cô cũng chỉ là một cô bé, sức lực chẳng là gì so với anh, Trần Chỉ Chỉ giãy giụa mấy lần cũng không thể nhúc nhích.
Thấy cô bình tĩnh lại, Đặng Cảnh Trạch ghé sát vào tai Trần Chỉ Chỉ nói: "Em không thích anh, mỗi ngày đều cho anh xem tiểu bức sao? Anh không thích em, có thể liếʍ mυ'ŧ tiểu bức của em mỗi ngày được không?"
Trần Chỉ Chỉ bị Đặng Cảnh Trạch ấn vào trong ngực không nói nên lời, Đặng Cảnh Trạch vừa buông tay liền nghe thấy cô nói: "Vậy sao hôm nay anh lại lạnh nhạt với em như vậy, cũng không chạm vào em nữa, huhu… ”
Đặng Cảnh Trạch vỗ lưng Trần Chỉ Chỉ để cô nhẹ nhõm hơn, nhẹ nhàng nói: "Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của em ... Điểm số của em đã bị giảm ..."
Không ngờ là vì nguyên nhân này, Trần Chỉ Chỉ ngẩng đầu trong vòng tay của Đặng Cảnh Trạch, trừng mắt nhìn Đặng Cảnh Trạch: "Không phải anh dạy kèm cho em sao!"
Đặng Cảnh Trạch bật cười: "Được rồi, anh biết rồi."
Khi tâm trạng hai người bình tĩnh trở lại, Đặng Cảnh Trạch liền nghe thấy tiếng kêu sôi bụng của Trần Chỉ Chỉ. Hiện tại đã khuya, các cửa hàng trên phố cơ bản đều đã đóng cửa, vì vậy Đặng Cảnh Trạch đưa Trần Chỉ Chỉ đến một quán mì.
Chủ quán mì trông khá già, Đặng Cảnh Trạch nói rằng anh thường đến quán mì này khi còn nhỏ.
Một lúc sau, trên bàn đã có hai tô mì nóng hổi được bưng lên. Lúc này đã muộn nên không có khách ở quầy hàng, ông chủ nói chuyện phiếm với Đặng Cảnh Trạch hết chuyện này đến chuyện khác.
Ông chủ nhìn Trần Chỉ Chỉ còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn cũng không dám hỏi, tán gẫu một hồi mới hỏi: “Mấy năm nay không thấy cậu đưa những một cô gái nào quán ăn mì, cô gái này là?"
Đặng Cảnh Trạch liếc nhìn Trần Chỉ Chỉ bên kia đang vùi đầu ăn uống, thoạt nhìn đã thấy cô đang đói bụng lắm, khẽ mỉm cười, giọng nói tràn đầy kɧoáı ©ảʍ: "Là bạn gái cháu."
Nói xong liền thấy cô vυ'i đầu xuống sâu hơn.
[Tác giả có điều muốn nói] Để nhanh chóng kết thúc cốt truyện, cho nên chương hôm nay dài a ~ Sau đó sẽ toàn thịt ~