Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 28

Im lặng, không khí chỉ có sự im lặng nồng mùi chết chóc.Mạch Khê dường như nghe được tiếng tim đập, từng chút, từng chút mãnh liệt đập vào tai cô, kéo theo cảm giác đau tức.Đợi đến lúc thích ứng được với thứ ánh sáng trong phòng, cô mới nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt dừng trên người đàn ông đang đứng lặng trước cửa sổ. Thân mình cao lớn ấy che đến hơn một nửa ánh trăng ngoài cửa sổ, khiến người ta có cảm giác áp lực vô cùng.Ba mặt phòng toàn là cửa sổ, loại cửa sổ sát đất cũng rất nhiều. Hắn đứng đối diện với vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết, bên tay trái là vườn hoa nhỏ Mạch Khê và Thánh Trạch vừa tâm sự.Mạch Khê theo bản năng liếʍ liếʍ đôi môi, tiến lên phía trước, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa với người đàn ông. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia khiến cô bất giác nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói:”Cha nuôi!”Tấm cửa kính thủy tinh chiếu ra hình ảnh đôi mắt quá mức lạnh lùng, âm trầm của Lôi Dận, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng lại càng thêm đẹp. Ngay sau đó, hắn xoay người lại. Trong nháy mắt, Mạch Khê dường như nhìn thấy quỷ satan bước ra từ địa ngục.Biểu cảm lạnh lùng của cha nuôi làm người ta thấy ớn lạnh, mà loại lạnh này như có thể đào sâu vào xương tủy, tựa như đang giữa mùa hè oi bức mà chui vào hang lạnh lẽo.Lôi Dận quay người ngồi trên ghế salon, màu đen của ghế da cùng với hắn như hòa vào thành một.Hắn không có chút giấu giếm ánh mắt đánh giá Mạch Khê, tựa như đang xét duyệt một tác phẩm nghệ thuật. Hai cánh tay rắn chắc của hắn khoát lên thành ghế, thân mình cao lớn được che khuất bởi bộ âu phục Italy, nhưng vẫn toát ra vẻ nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén mà thâm thúy không để cho kẻ khác đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó; khóe môi lạnh lùng cũng chẳng lưu chút tình cảm nào.Trong lòng Mạch Khê thực bất an, cô có cảm giác ánh mắt cha nuôi sắc nhọn như lưỡi kiếm. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy là cô lại rất sợ hãi, mặc dù khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của hắn luôn khiến phụ nữ điên cuồng.”Lại đây!”Qua không biết bao lâu, Lôi Dận cất giọng nói lạnh lùng. Tiếng nói trầm thấp lộ ra uy quyền vô cùng.Mạch Khê giật mình một cái mới có phản ứng lại, chần chờ một lúc mới tiến lên, đi đến trước mặt hắn. Cô cúi tầm mắt xuống thì bắt gặp hình ảnh mình trong đôi mắt hắn.”Ngồi!”Lôi Dận chỉ nói ngắn gọn có một chữ.Mạch Khê ngẩng đầu, vừa muốn ngồi xuống bên cạnh đã thấy hắn chỉ lên đùi. Cô cực kỳ sửng sốt!Lôi Dận thấy thế, đôi lông mày nhíu lại, “Ngồi lên đây!”Trong lòng Mạch Khê cực kỳ căng thẳng, hơi cắn môi dưới rồi lại theo bản năng nhìn về phía cặp đùi của cha nuôi mà có thể so ngang với người mẫu phương Tây. Qua lớp vải quần tây, đôi chân kia nhìn lại càng thêm phần thon dài, rắn chắc.Mãi lâu sau, cô mới chậm chạp bước đến rồi cẩn thận ngồi lên đùi Lôi Dận. Váy của cô hôm nay khá mỏng nên gần như có thể cảm nhận được sự rắn chắc của hai chân cha nuôi. Cô thực không hiểu, hành động như thế này có phần ám muội, không thích hợp với quan hệ cha nuôi và con gái.

“Cha nuôi, con… con vẫn nên ngồi bên kia thì hơn.”Ngồi trên đùi Lôi Dận, thân người Mạch Khê cứ thẳng đờ ra. Tuy rằng hắn là cha nuôi của cô, cũng là người cô tôn kính nhất, nhưng tư thế ngồi quái dị này làm cô thấy rất khó chịu.Cô ngập ngừng, lại ấp a ấp úng đề nghị nhưng vẫn không thấy người đàn ông trả lời, ngược lại chỉ thấy hắn nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế.Mạch Khê rõ ràng cảm nhận được hơi thở nam giới đang ngày càng gần từ phía sau, hương nước hoa dễ chịu chậm rãi bao vây lấy cô. Đột nhiên, thân thể cô run lên, bởi cô cảm nhận được l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông ấy ngay sau lưng mình.Hơi thở nam tính bao vây chặt lấy cô, cảm giác xa lạ mà quen thuộc, dễ chịu nhưng vô cùng nguy hiểm.”Con đang sợ ta?”Hơi thở nóng hổi phả bên tai, lại như làn gió mát thổi vào mặt nước làm cô rùng mình. Bởi cô cảm thấy, trong lúc nói hai cánh tay cha nuôi đã chầm chậm ôm lấy cô, tiện đà kéo cô vào l*иg ngực hắn.”Không, con… con… không có!” Giọng nói của Mạch Khê lộ ra vẻ sợ hãi, cô cũng biết chính mình đang sợ hãi nhưng chỉ là sợ gì thì không rõ nữa.Khóe môi Lôi Dận hơi cong lên. Đôi mắt lạnh lùng cũng hờ hững. Hắn nâng tay, bàn tay lạnh như băng sau lưng chậm rãi phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm nhẵn khiến con ngươi hắn co rụt lại. Bàn tay to vừa lật lại, các đốt ngón tay chạy dọc theo gương mặt xinh đẹp, ngọc ngà của cô.Mạch Khê bị sự kich thích trên da làm cho sợ hãi đến nổi da gà. Hơi lạnh của cha nuôi như ma quỷ vậy, cứ chậm rãi quẩn quanh bên cô.”Con là do ta nuôi lớn, cho nên, không cần sợ như vậy!”Giọng nói trầm thấp của Lôi Dận mang theo chút cười giễu, dường như nhận thấy phản ứng trên da cô. Cả cánh tay to đột nhiên vây nhanh lấy cô, khiến cả người cô dán vào l*иg ngực hắn.Giờ khắc này, cô hoàn toàn cảm nhận hết được sự rắn chắc của cơ thể người đàn ông này, còn có nhịp tim mạnh mẽ mà trầm ổn của hắn.Mạch Khê hơi hơi nghiêng đầu, tránh đi hơi thở nóng hổi của người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Cha nuôi, nhiều năm qua, con thực sự cảm ơn người!”Lôi Dận hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào mái tóc dài của cô, mái tóc bóng mượt toát lên vẻ dịu dàng, xinh đẹp, lại mang theo hương thơm ngát, thực là mùi hương trí mạng của riêng người con gái.Hắn hít sâu một hơi như để tận hưởng triệt để hương thơm thuộc về riêng Mạch Khê.”Con gái rất thông minh!”Lôi Dận nhìn lại Mạch Khê đang e ấp trong lòng. Đôi mắt cô nổi lên vẻ mơ hồ, xa xăm, lại sợ hãi như con nai con đi lạc trong rừng thẳm; khiến trong l*иg ngực hắn lại dâng lên những cảm xúc quen thuộc. Hắn cúi đầu, đôi môi như dán sát bên tai cô…”Gọi ta là cha nuôi, là bởi vì tôn kính, hay vẫn là sợ ta… làm gì con?”Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn, muốn vươn thẳng người dậy lại bị Lôi Dận ôm càng chặt hơn. Cô vội vàng nói: “Cha nuôi, con… con thật sự là xuất phát từ lòng tôn kính, cha đừng hiểu lầm!”