Nhưng chưa đi được bao lâu đã quay lại mở cửa.
“Còn không đi?” Anh ném cho Cố Chiếu một câu không có thiện ý, lần này thật sự rời đi.
Cố Chiếu nhìn cánh cửa dần dần khép lại, như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo anh, thậm chí còn quên từ biệt mọi người.
“Quyết Tinh! Thẩm Quyết Tinh?”
Phía sau truyền đến tiếng kêu của Tống Giảo Mộng nhưng cũng mau chóng bị cánh cửa khép lại ngăn cách.
Động tác Cố Chiếu chậm chạp, đi giữa chừng còn bị lạc đường, đến lúc cô ra khỏi KTV, Thẩm Quyết Tinh đã dựa vào cạnh xe hút một điếu thuốc.
Cố Chiếu đi về phía anh, dừng lại cách 1 mét để quan sát vẻ mặt của anh, cô cảm thấy anh đang tức giận, nhưng cũng cảm thấy dường như anh không tức giận.
“Vừa nãy… Thực xin lỗi.”
Cô tìm rất nhiều cớ để giải thích, chẳng hạn như “Uống nhiều quá, tôi cũng không cố ý”, chẳng hạn như “Mọi người đều lớn cả rồi, đùa chút thôi, không cần quá coi trọng”, lại chẳng hạn như “Cậu có muốn sao đi nữa tôi cũng không còn cách nào khác”…
“Cậu định về nhà thế nào?”
“Tôi uống nhiều quá, cũng không có cách nào…” Cố Chiếu dừng lại một chút, trong lòng thầm nghĩ sao người ta không làm theo kịch bản, ngoài miệng vội vàng sửa lời, “Ồ, tôi gọi xe về nhà.”
Giờ này không còn giao thông công cộng, tàu điện ngầm cũng dừng, chỉ có thể gọi xe. Nói xong cô móc di động trong áo bông ra chuẩn bị gọi xe.
Thẩm Quyết Tinh cắn điếu thuốc, mở cửa xe bên cạnh, hất cằm về phía cô: “Tôi đưa cậu về, nhà cậu vẫn còn ở chỗ cũ đúng không?”
Cố Chiếu sửng sốt, nửa ngày không nhúc nhích.
Thẩm Quyết Tinh ngồi vào ghế lái, thấy cô vẫn đứng ngây ngốc thì hạ cửa sổ xe xuống, trong chốc lát đã mất hết kiên nhẫn.
“Mau lên, bộ không hiểu tiếng người hay sao?”
Cố Chiếu giống như bị ai đó quất một roi sau lưng, chậm chạp chạy từ bên kia sang rồi bước lên xe.
Sau khi ngồi xuống ghế phụ, cô vẫn luôn liếc nhìn Thẩm Quyết Tinh qua khóe mắt.
Anh thật tốt, vẫn tốt bụng hệt như bảy năm trước, như vậy mà vẫn không mắng cô… Mới vừa nghĩ vậy, giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Quyết Tinh liền vang lên.
“Cậu nghe lời người ta làm cái gì? Đã không biết rượu sao còn uống? Không nhìn ra bọn họ đang cười nhạo cậu sao?”
Cố Chiếu siết chặt dây an toàn, nói: “Tôi nhìn ra, nhưng tôi … không muốn làm mọi người mất hứng.”
Trong vô thức Thẩm Quyết Tinh đạp chân ga mạnh bạo hơn, cảm xúc trong lòng chẳng những không trút bỏ được mà còn trở nên nôn nóng. Người ta là một quyền đánh vào bông, còn một quyền này của anh quả thực là đánh vào slime, đối phương không có nửa điểm tổn hại, anh lại bị kẹt một cánh tay.
“Cậu cũng có ý thức tập thể quá nhỉ…” Thẩm Quyết Tinh nhịn không được định nói cô thêm hai câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, buổi gặp mặt đêm nay chẳng qua chỉ là bạn bè tới họp lớp mà thôi, sau khi đưa đưa đối phương về nhà, hai người bọn họ ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, ngày mai mặt trời vẫn mọc như lẽ thường, giữa bọn họ sẽ không còn chút giao thoa nào nữa.
Cần gì phải nói nhiều cho tốn hơi?
“Quên đi, cũng không liên quan đến tôi.”
Anh tức giận.
Cố Chiếu nắm chặt hai tay, cảm xúc hối hận cứ tầng tầng lớp lớp quanh quẩn trong tim khiến cô bi thảm hơn, trông như một oán linh.
Không nên đi, lẽ ra đêm nay mình không nên tham gia họp lớp mới phải.
“Thực xin lỗi.” Bên trong thùng xe tối tăm, giọng cô vang lên nhẹ nhàng đến mức tưởng như đang nghe ảo giác.
Thẩm Quyết Tinh nghe thấy nhưng anh không đáp lại.
Chiếc SUV màu trắng của Thẩm Quyết Tinh tiến vào trong tiểu khu nhà Cố Chiếu, loanh quanh lòng vòng rồi trực tiếp dừng ngay dưới lầu nhà cô.
Tòa nhà “Hà Lam Cửu Thôn” Cố Chiếu sinh sống quả thật vừa cũ vừa nhỏ, tiểu khu cũ xưa không có thang máy, thiếu chỗ đậu xe, nhân viên phức tạp. Khu nhà Cố Chiếu đặc biệt thần kỳ, bên dưới là cửa hàng dọc mặt phố, phải đi lên tiểu khu thông một qua một cái cổng tò vò, đi qua cầu thang thật dài, băng qua sân thượng mới có thể chân chính đứng trước cửa hành lang nhà cô.
Lúc trước Thẩm Quyết Tinh được lão sư gửi gắm nhờ anh đưa Cố Chiếu không khỏe về nhà nên anh đã tới đây một lần. Vì đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy kết cấu kiến trúc như vậy nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
“Một mình cậu đi được không?” Thẩm Quyết Tinh mở khóa cửa xe.
“Đi được, cảm ơn cậu, cậu về nhà đi.” Cố Chiếu cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.