Lục Đình Kiêu nhìn vẻ quyến rũ trên mặt Khương Điềm, khẽ cười nói: “Bé cưng, nhanh như vậy đã lêи đỉиɦ?”
Khương Điềm rất lâu không thể phục hồi.
Lục Đình Kiêu đưa tay cởi thắt lưng: “Bé cưng, thoải mái rồi thì cũng làm ông xã thoải mái đi.”
Đưa tay móc côn ŧᏂịŧ hình trụ nóng hổi ra, vỗ “bốp bốp” hai phát vào cặp mông bị bóp đỏ kia của Khương Điềm, thuận theo khe mông, ưỡn thẳng người, côn ŧᏂịŧ trượt qua cửa mình, cọ hai cái lên âm v*t đứng thẳng.
Chỉ vẻn vẹn hai cái, Khương Điềm đã thoải mái đến mức toàn thân run rẩy, vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.
Lục Đình Kiêu không thể chịu được nữa, đẩy mạnh vào, dán chặt vào hạ thân của cô bắt đầu đưa đẩy qua lại.
“A...” Khương Điềm bị bắt vểnh mông lên, một chân bị Lục Đình Kiêu nắm trong tay, để duy trì tư thế đứng thẳng, hai tay Khương Điềm chỉ có thể chống lên vách tường, trên vách tường ốp gạch men sứ, lửa nóng trên đầṳ ѵú chạm vào sự lạnh lẽo của gạch men, Khương Điềm thoải mái đến mức chỉ còn lại tiếng ngâm nga.
Lục Đình Kiêu đứng ở đằng sau tiến thẳng vào, tư thế như vậy, dường như mỗi cú nhấp đều đẩy đến chỗ sâu nhất của Khương Điềm, mỗi cú va chạm có thể nghe thấy tiếng nước phát ra trong âm đạ*.
“A... Quá sâu rồi, chậm lại chút.” Khương Điềm chỉ cảm thấy bụng nhỏ bị lấp căng phồng lên, giống như khinh khí cầu.
“A... Nhẹ thôi, sắp hỏng rồi...”
Lục Đình Kiêu rút ra một lát, cũng không vội, cầm lấy côn ŧᏂịŧ để ở cửa mình, kiên nhẫn xoa nắn âm v*t, âm v*t mẫn cảm run lên, Khương Điềm chỉ cảm thấy hạ thể càng trống rỗng hơn, vô thức vặn vẹo thân thể dán sát vào thứ đồ chơi đang ngóc đầu kia của Lục Đình Kiêu, nhưng Lục Đình Kiêu thật sự rất xấu xa, Khương Điềm rướn người lên, Lục Đình Kiêu lại lùi về phía sau, Khương Điềm cực kỳ khó chịu, trong giọng nói còn mang theo ý cầu xin.
“A... A... Đến chút nữa... Đến chút nữa...”
“Đừng dừng a...”
Lục Đình Kiêu cố ý dẫn dụ cô: “Bé cưng, muốn cái gì?”
“Nói cho anh biết, bé cưng, muốn gì nào?”
Khương Điềm xấu hổ vô cùng, bị cọ xát đến mức không thể chịu nổi nữa, theo sự di chuyển của cơ thể, vυ' càng dán chặt vào gạch men, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm giảm khô nóng toàn thân.
Lục Đình Kiêu sắp mất hết nhẫn nại, chỉ nghe Khương Điềm kêu muốn, lại ưỡn người lên, lần này dùng sức như muốn xỏ xuyên qua Khương Điềm.
Sự trống trải được côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ lấp đầy.
Khương Điềm chỉ cảm thấy một trận choáng váng, tiếp đó thành âm đạ* bắt đầu co rút kịch liệt, Lục Đình Kiêu bị mυ'ŧ kêu rên một tiếng, một dòng chất lỏng nóng hổi đều phun hết vào bên trong,
dương vậ* của Lục Đình Kiêu đột nhiên căng phồng, kɧoáı ©ảʍ tích tụ khiến cả người Khương Điềm run lên, lại lêи đỉиɦ một lần nữa.