Án Mạng Ở Chung Cư 3506

Chương 1-5

"Được rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, người trẻ tuổi như cậu cũng cần có chút tự tin. Còn chưa bắt đầu đã suy nghĩ như vậy không tốt chút nào."

Kim Triết không nói lời nào, hắn tập Thái Cực Quyền với bà Vương một cách nghiêm túc.

Sau khi từ tầng dưới leo lên, Kim Triết chuẩn bị ra ngoài ăn sáng. Tuy nhiên, trong lúc chờ thang máy, trên lầu có tiếng ồn ào khá lớn phát ra từ cầu thang bộ bên cạnh. Vừa nghiêng đầu hướng lên trên thăm dò, một bên giẫm lên bậc thang, tiếng náo động càng lúc càng rõ ràng, cũng càng có nhiều người xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Người dân đều tập trung bên ngoài cửa nhà 502, hầu hết trong số họ có vẻ là chủ hộ của các căn nhà khác trong toà nhà, chỉ có hai người mặc đồng phục áo trắng nên có thể là nhân viên quản lý. Hắn thấy họ vội vàng gõ cửa, hét vào bên trong, "Có ai không? Hộ 502 có ai bên trong không?"

" Mọi người không có số điện thoại của anh ấy sao? Gọi trực tiếp cho anh ấy đi!"

"Ừ, mau chóng gọi họ về đi, thời tiết này thật sự chịu hết nổi rồi!"

“Thật không biết họ làm cái gì trong nhà nữa!"

"Đúng vậy đó, hôi muốn chết đi được!"

Đám đông bỗng ồn ào trở lại.

Nhân viên quản lý lại phải tiếp tục xoa dịu cảm xúc của mọi người: "Được rồi, được rồi.... Mọi người đừng ồn ào nữa, im lặng chút đi! Các hộ khác có thể vẫn đang nghỉ ngơi, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, mọi người về trước đi! "

Sau đó họ gọi một cuộc điện thoại, nghe ngữ khí giống như đang gọi cho lãnh đạo của họ.

Lúc này, Kim Triết tiến về phía trước một chút, đi đến hộp cứu hỏa cạnh bức tường ở hành lang, tò mò nhìn xung quanh, sau đó tùy y nắm lấy một người hỏi: "Này, 502 làm sao vậy?"

"Cậu ở tầng mấy? Không ngửi thấy mùi thối sao?" Người kia hỏi với giọng điệu không mấy thân thiện.

“Tôi ngửi thấy, không phải lúc sáng trong nhóm chat đã nói rồi sao!” Kim Triết đáp.

“ Đúng vậy, quản lý đã tìm một vòng rồi, phát hiện ra rằng mùi thối bốc ra từ đây."

"Ồ"

Kim Triết gật đầu hiểu ý, nhìn thêm lần nữa hỏi: "Sao vậy, trong nhà không có ai à?"

"Hình như là vậy," đối phương gật đầu trả lời, cao giọng nói, "nếu thật sự không được thì gọi cảnh sát đi, chúng tôi ở lầu trên căn bản không thể nào mở cửa sổ!"

Câu này giống như muốn nói với hai người quản lý.

Nếu đã đến nước này, vấn đề nhất định phải được giải quyết, chỉ là giằng co mãi cũng không có ích lợi gì, cho nên Kim Triết xem náo nhiệt một chút rồi tự mình rời đi.

Hắn ăn sáng xong trở về phòng. Vì kế hoạch ban đầu bị tin nhắn tối hôm qua làm cho trì hoãn, bây giờ cũng không có việc gì phải làm, hắn bèn xem livestream để gϊếŧ thời gian, nhưng khi mở máy tính chưa được bao lâu, đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Khi hắn mở cửa ra, nhân viên quản lý vừa rồi xuất hiện ở cửa cùng với cảnh sát và nhân viên cứu hỏa, điều này khiến Kim Triết có chút khó hiểu, trợn tròn mắt hỏi: " Có... có chuyện gì vậy?"

"Xin chào, tôi là tiểu Dương, quản lý tòa nhà. Chuyện là như thế này, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với chủ nhà ở phòng 502. Chỉ có thể chọn cách gọi cảnh sát, sau đó nhờ lính cứu hỏa vào xem xét tình hình. "Nhân viên quản lý giải thích với Kim Triết," Để giảm thiểu tổn thất của các chủ nhà, chúng tôi chọn cách đi vào từ ban công, cho nên bây giờ chúng tôi cần mượn ban công của anh, mong anh hiểu và hợp tác. "

" À"

Kim Triết vẫn chưa hoàn hồn, gật đầu lia lịa, mở cửa một cách máy móc để cho nhóm người đi vào.

Lúc này, Bùi Vũ Phi mở cửa hé ra một khe hở, thò đầu ra nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi Kim Triết: "Sao vậy?"

"Không phải hôm qua nói với cậu rằng tôi ngửi thấy mùi lạ sao, hôm nay lại ngửi thấy, cũng có người khác cũng thấy giống như vậy, cho nên quản lý đã nhờ người đến kiểm tra nguyên nhân......" Kim Triết giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra cho hắn một lần.

Bùi Vũ Phi gật đầu, sau đó đóng cửa lại, lúc đi ra, thân trên trần như nhộng đã mặc xong quần áo, cũng cùng với mọi người xem náo nhiệt.

Sau khi lính cứu hỏa vào vị trí trên ban công quay mặt về hướng Nam, họ ra hiệu vào bộ đàm và ném một sợi dây lên tầng trên. Người lính cứu hỏa đã khéo léo buộc dây quanh mình, buộc chặt nút chắc chắn, sau đó trèo lên lan can ban công và giật mạnh sợi dây. Sợi dây từ từ duỗi thẳng, sau đó người lính cứu hỏa được kéo lên từng chút một.

Thấy hành động bên dưới đã ổn thoả, nhóm người vào cửa đi qua phòng khách đi thẳng lên lầu. Khi Kim Triết và Bùi Vũ Phi nhìn thấy điều này, họ nháy mắt với nhau, cũng đi theo lên lầu.

"Đã đến tầng 5 an toàn, nhưng ban công bị khóa từ bên trong, bên trong..." Một giọng nói non nớt phát ra từ bộ đàm, nhưng giọng nói đó đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng nôn mửa dữ dội.

Tất cả lính cứu hỏa và cảnh sát, kể cả mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

"Này... Bên trong có chuyện gì vậy? Các cậu có thể xem trong nhà đang xảy ra chuyện gì không?" Giọng điệu của chỉ huy có chút gấp gáp, cũng giống như mọi người ở hiện trường, trong lòng hắn có linh tính không tốt.

"..." Phải một lúc sau, người lính cứu hỏa mới phát ra âm thanh, anh ta hắng giọng và hít thở sâu liên tục như để kìm nén sự hỗn loạn trong l*иg ngực, sau đó có một giọng nói run rẩy rõ ràng truyền qua bộ đàm: "Tôi thấy có một người nằm trong vũng máu! Có lẽ đã……… đã chết rồi! Xin ……… Xin chỉ thị………