Đổng Phương Phương từ nhỏ là đứa nhỏ xinh đẹp, một đôi mắt linh động to đen láy như sao trời.
Nàng có thân ca hơn tám tuổi, sau khi nàng sinh ra, ca ca ôm nàng lớn lên, cả nhà trên dưới đều biết bọn họ huynh muội tình thâm, ca ca sủng muội vô độ.
Dù sao trong trí nhớ khi nàng còn bé, nàng muốn cái gì, ca ca cho cái gì, muốn ca ca làm ngựa, ca ca liền sẽ quỳ trên mặt đất cho nàng cưỡi ở trong phòng, để nàng vui vẻ, liền cùng nàng hồ nháo.
Năm nàng mười tuổi, ca ca 18 tuổi cưới vợ, cưới chính là cô nương trong nhà nhìn trúng.
Tẩu tẩu thật sự xinh đẹp, nàng ngay từ đầu cũng rất thích, tẩu tẩu cũng khen nàng thông minh đáng yêu, làm cho người ta thích.
Nhưng mà, lúc ca ca không có mặt, tẩu tẩu đột nhiên nắm cánh tay nàng, niết đau nàng, quở trách nói: “Muội đừng cả ngày dính ca, chàng sắp tham gia thi cử, ôn tập đều không kịp, làm sao có thời giờ chơi cùng muội? Muội không thể tìm tiểu bằng hữu khác sao, thật là phiền toái!”
Đổng Phương Phương từ nhỏ đến lớn đều không có bị mắng quá, loáng thoáng hiểu ra chính mình chậm trễ ca ca học tập, thẹn trong lòng, lập tức ủy khuất mà khóc lên. Tẩu tẩu càng tức giận, tiếp tục mắng: “Muội còn biết giả vờ ủy khuất, tuổi còn trẻ lại học thứ kỹ xảo này!”
Chờ ca ca trở về, hỏi có chuyện gì xảy ra. Tẩu tẩu tươi cười, ôn nhu nói: “Phương Phương, muội đừng khóc, hôm nay ca ca muội muốn ôn tập, ngày khác nhất định có thời gian bồi muội chơi.”
Lời này nói ra, biến thành nàng bởi vì không ai bồi chơi mà vô cớ gây rối khóc lớn.
Đổng Lệ Thành đi tới, ôn nhu mà sờ sờ đầu nàng, dỗ dành nói: “Lam nương nói không sai, ca ca hôm nay bận, hôm nào lại bồi muội chơi được không.”
“Ân, ân……” Đổng Phương Phương lau nước mắt, ủy khuất hướng ca ca gật đầu, yên lặng trở về phòng.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, nàng có chút sợ hãi tẩu tẩu, sợ bị tẩu tẩu tìm được cơ hội, mắng nàng, kêu nàng rời xa ca ca.
Có một ngày tẩu tẩu không ở nhà, nàng nhịn không được cùng ca ca nói: “Phương Phương không thích tẩu tẩu.”
Đổng Lệ Thành hỏi: “Vì cái gì?”
“Tẩu tẩu thật hung dữ……” Tiểu cô nương ủy khuất nói.
Đổng Lệ Thành nhịn không được liền cười lớn, thê tử hắn hiền lương ôn nhu, có bao giờ hung dữ, chỉ cảm thấy muội muội vô cớ gây rối, nghiêm túc nói: “Không được hồ ngôn loạn ngữ. Cũng không cho muội bất kính Lam nương.”
Tiểu cô nương muốn khóc, , từ đầu gối hắn nhảy xuống, nổi giận đùng đùng mà chạy về phòng.