Sau khi Thái Hậu hồi cung, mí mắt hồng nhạt, hiển nhiên đã khóc.
Thái Thượng Hoàng không khỏi nhếch khóe miệng. Hắn đoán được tam nương nhất định cầu Diễm Nhi để nàng ở trong cung, cũng đoán được Diễm Nhi nhất định cự tuyệt.
Nàng nói mệt mỏi, hồi Tây Uyển nghỉ ngơi, hắn cũng không ngăn cản.
Mỗi ngày không thể thiếu ồn ào cãi cọ, hắn cảm giác tam nương khác thường.
Không giống khuôn mặt chứa đầy bất khuất, cũng không phải cam nguyện, mà là một loại mệt mỏi đến cực điểm, nhắm mắt tùy hắn lăn lộn.
Bộ dáng như vậy khiến hắn có chút hoảng hốt, động tác cũng không khỏi mềm nhẹ, âu yếm
Một tháng sau, mùa thu tới, thời tiết mát mẻ, đế hậu đại hôn.
Lý Trình cùng Tào Linh mặc trọn bộ đại lễ phục, đầu đội mũ nặng nề, đứng ở trên cao của Khải Tinh Đài, nhìn dưới đài hoàng đế nắm tay Hoàng Hậu từng bước một đi lên.
Hoảng hốt lo lắng, hai người phảng phất đều thấy được.
Đã từng, bọn họ cũng mặc triều phục đại hôn, nắm tay từng bước một bước lên Khải Tinh Đài, bái thiên địa, bái trưởng bối, phu thê đối bái.
Trong nháy mắt, đế hậu hai người đi lên trên đài, ở dưới sự chỉ dẫn của quan lễ, giống như bọn họ năm đó tam bái, Lý Diễm nắm tay Giang Oanh Oanh, đứng trước quần thần đang quỳ lạy phía dưới, cao giọng nói: “Trẫm lấy giang sơn làm sính lễ, nghênh thú Giang thị làm hậu.”
Dưới đài sơn hô to nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, ngô hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiếng hô vang dội, lại một lần gợi lên ký ức của Lý Trình cùng Tào Linh, ký ức ba mươi năm trước.
Trở lại Trường Môn Cung, Lý Trình cùng Tào Linh cởi triều phục dày nặng, từng người mặc vào thường phục nghỉ ngơi.
Nàng vừa mới nằm ở trên giường, Lý Trình liền tìm tới, xoay người nằm lên giường, đem nàng đè ở dưới thân, cảm xúc mênh mông nói: “Tam nương, trẫm giờ phút này đặc biệt muốn.” Cung nữ đi theo ở một bên mở ra hộp gỗ, bên trong là một miến linh, hắn cười nói: “Tối nay dùng miến linh được không?”
Tào Tam nương không có trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, như mấy ngày nay trầm mặc.