“Có chuyện gì vậy?” Một bàn tay chạm vào vai bạn.
“A! Anh đừng tới đây!”
Bạn vừa khóc vừa hét to, liều mình hất bàn tay trên vai ra, một lần nữa, cảm giác sợ hãi quen thuộc đó, không, so với trước đây càng mạnh hơn, cảm giác âm trầm khủng bố từ lòng bàn chân nhanh chóng lan ra cả cơ thể. Nước mắt làm nhòe đôi mắt bạn, khuôn mặt Hạ Chi Châu và Tần An dần dần chồng vào nhau ở ngay trước mắt bạn.
Hạ Chi Châu nhìn bạn tránh né anh ta như tránh bệnh dịch, chậm rãi rút tay về, dùng sức nắm chặt thành nắm đấm ở bên cạnh, anh ta cúi đầu, rũ xuống mí mắt, thế mà lại thấp giọng mà cười, tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng dần dần biến thành tiếng cười khản đặc, nhất thời cũng không biết là bạn bị bệnh thần kinh hay anh ta giống một kẻ điên.
Hạ Chi Châu cười đến độ duỗi thẳng cả eo, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn chằm chằm bạn, đôi mắt tựa như viên đá đen kia lộ ra tia sáng mờ ảo, đáng sợ quái dị.
“Lại đây.”
…
Cả cơ thể bạn trần trụi, hai chân dang rộng ra, một trái một phải bị cột cố định vào sợi xích treo trên giường. Bây giờ bạn giống như một con cừu non mặc người xâu xé ở trên vỉ nướng.
“A, a, a… Anh cút đi! A!”
Bạn khóc không ra tiếng, mà người đang đứng ở mép giường dù bận vẫn ung dung nhìn dáng vẻ của bạn. đột nhiên “Cạch” một tiếng, Hạ Chi Châu rút ta thắt lưng ở bên hông.
“Bây giờ khóc cái gì hả? Em yêu, để dành nước mắt để một hồi nữa rồi khóc tiếp.”
Bạn vùng vẫy liên tục, máu trên cổ tay và cổ chân bị móc sắt cọ xát ra máu, nhưng đều vô dụng, chỉ làm tăng thêm tình thù của người đàn ông mà thôi. Hạ Chi Châu cầm lấy thắt lưng lướt qua nhẹ nhàng trên người bạn, từ khuôn mặt bạn đi xuống hai bầu vυ', rồi xuống hoa huyệt.
Thắt lưng lạnh băng khống chế được nỗi sợ hãi khắp người của bạn, bạn tuyệt vọng kêu khóc: “Đừng đánh tôi… Xin anh đừng đánh tôi…”
“Câm miệng cho tao!”
Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Chi Châu hiện lên vẻ tức giận.
“Nếu không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn nghe lời!”
Hạ Chi Châu ném thắt lưng trong tay đi, xoay người cởϊ qυầи áo trên người ra, vuốt ve liên tục dươиɠ ѵậŧ hung tợn, anh ta quá nhớ nhung cơ thể của bạn, thậm chí cũng không làm màn dạo đầu, trực tiếp đâm thẳng vào lối đi khô khốc.
“A a a a! Đau quá!”
Cảm giác xé rách quá mạnh, bạn dùng sức túm chặt dây xích, thống khổ ngẩng đầu thét chói tai.
Không có nước nên ra vào huyệt nhỏ rất khó khăn, nhưng mà hoa huyệt chật hẹp lại khiến Hạ Chi Châu sảng khoái thở dốc, anh ta không quan tâm cảm xúc của bạn mà không ngừng mạnh mẽ thọc vào rút ra, nhưng vẫn không ra nước, Hạ Chi Châu tức giận tát vào mông bạn.
“Không chảy nước, người đau là mày!”
Nhưng mà làm sao có thể cảm giác được những thứ khác khi thân thể của bạn đang tràn ngập sự sợ hãi, bạn run rẩy nhìn người đàn ông đang điên cuồng trên người mình, trong lòng tuyệt vọng không gì ngăn cản được. Lại là như thế này, bạn đang trở lại cuộc sống như thế.
Người đàn ông kéo hai chân bạn ra ra vào vào, tiếng xích sắt va đập lắc lư cũng không gì sánh được, dấu vết đồ vật của anh ta nhô lên trên bụng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ động tác của anh ta hơn, anh ta kẹp chặt eo bạn mà điên cuồng đâm vào, thịt ở đùi đã bị đâm một lúc lâu đến tê dại không còn cảm giác, anh ta cũng không quan tâm, chỉ quan tâm đến tính dục của mình, thật lâu sau tốc độ càng ngày càng nhanh, vẻ mặt của anh ta mất không chế mà sảng khoái nhăn lại, cuối cùng bắn ra ở nơi sưng tấy đỏ bừng sâu bên trong.
Thỏa mãn được du͙© vọиɠ, Hạ Chi Châu vươn tay nắm lấy cằm bạn, để bạn đối diện với mình, ánh mắt của bạn vô hồn như người chết, không có hy vọng, không có cảm giác.
“Nào, em yêu, tập trung nhìn anh nào, em không muốn anh nhặt lên thắt lưng nữa đúng không?”
Âm thanh dỗ dành dịu dàng thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khiến bạn phải tập trung tinh thần lại nhìn thẳng vào anh ta, đôi môi bạn mấp máy, giọng nói run run, bạn từ tốn hỏi:
“Rốt cuộc anh là ai vậy?”
Hạ Chi Châu lộ ra nụ cười, nhưng đôi mắt anh ta lại không dao động. đôi mắt sâu thẳm tựa nhu muốnđem bạn thu vào đó, anh ta cúi xuống ôm lấy bạn, tỉ mỉ hôn lên đôi môi của bạn, đôi tay càng siết càng chặt.
“Em nói xem?”