Editor: Cafe26
Hai anh công an lập tức lộ vẻ nghiêm túc, trong đó một công an trẻ tràn đầy nhựa sống trực tiếp quát Tống Duyên Minh: “Anh bỏ cái tay ra! Ngồi trên xe cảnh sát, dưới sự giám sát của công an chúng tôi, còn dám kiêu ngạo như vậy! ”
Dì kia lập tức phụ họa thêm nói: “Loại lưu manh thối này! Nên lập tức bắt đi, tống vào tù! ”
Tống Duyên Minh anh tuấn tỏa ra một lớp sương lạnh toát, cũng không để ý tới bọn họ, một đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn Kiều Uyển Uyển.
Nắm lấy tay Kiều Uyển Uyển, âm thầm dùng sức.
Giống như Kiều Uyển Uyển nếu không chủ động nói ra chân tướng, giây phút tiếp theo không phải dùng ánh mắt gϊếŧ chết cô, thì liền bóp chết cô.
Kiều Uyển Uyển muốn khóc ào lên.
Tống Duyên Minh là nam chính to lớn, cô đắc tội không nổi, chỉ nuốt xuống cổ họng rồi thanh minh nói: “Không phải như mọi người tưởng tượng, chuyện này nói ra thì dài...”
“Cô gái, cô đừng sợ, có công an ở đây! Anh ta không dám làm gì cô”. Dì kia ngồi đối diện, kéo Kiều Uyển Uyển từ trong sự giam cầm của Tống Diên Minh ra.
Bàn tay nhỏ bé của Kiều Uyển Uyển cũng được dì nắm chặt lấy, cảm thụ được sự ấm áp trong lòng bàn tay cô, thêm vào những ánh mắt cổ vũ, Kiều Uyển Uyển có một loại cảm giác như tự đào hố chôn mình.
Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của dì và hai anh công an kia, cúi đầu, nhỏ nhẹ giọng nói: “Phê chuẩn kết hôn của tôi và anh ấy đúng là đã có rồi ”.
Ahhh
Dì nhìn cô trong sự ngạc nhiên.
Hai anh công an kia, ánh mắt nhìn Kiều Uyển Uyển cũng trong nháy mắt thay đổi.
Tống Duyên Minh tản ra khinh thường lạnh nhạt.
Kiều Uyển Uyển nhất thời trong lòng liền nổi giận, ngước mắt lớn tiếng nói: “Nhưng, chúng tôi sẽ không kết hôn!”
Sắc mặt Tống Duyên Minh bỗng trầm xuống, âm u như bầu trời trước cơn bão.
Kiều Uyển Uyển vội vàng nói thêm: “Lúc trước là tôi hồ đồ, ép anh ta đi nộp đơn kết hôn, hiện tại tôi đã suy nghĩ lại rõ ràng! Dưa chín ép thì không ngọt, sẽ buông tha cho anh, cũng chính buông tha cho chính mình”.
“Tốt lắm!”