Diện tích không gian thật không lớn, không khác phòng vệ sinh đời trước nhà cô là bao.
Năm đó, sau khi cô biết được có không gian liền trạm phế phẩm mua hai cái giá gỗ nhỏ, độ cao giá đỡ vừa vặn có thể đến đầu.
Kiều Trà Trà có thể nói là sử dụng tối ưu diện tích của không gian, trừ bỏ trứng gà gạo bột mì nói trước đó ra, còn có một số đồ gia vị và hai bồn đựng mỡ heo lớn cỡ bồn tráng men.
Còn có gì ư?
Cô mở một cái giỏ trúc ra nhìn, bên trong là các loại hoa quả cô đã mua. Không nhiều nhưng cũng coi như là đủ loại.
Lại mở mấy cái bao tải đặt ở trong góc, bên trong là khoai lang trĩu nặng.
Thật là muốn chết, biểu cảm của Kiều Trà Trà vạn phần phức tạp, trong giây phút này rất muốn xuyên về ngăn cản hành động mua khoai lang của mình, hiện tại căn bản không thiếu khoai lang mà!
Lúc trước cô luôn cảm thấy thời đại này là thời đại cơ bần, nhưng mà trên thực tế bây giờ rất nhiều nơi đã giải quyết được vấn đề no ấm.
Ăn cũng có thể ăn no, nhưng đói cũng đói nhanh.
Bởi vì trong bụng mọi người không có chất béo, ăn cũng không phải tất cả đều là loại gạo trắng, đa phần phải dựa vào lương thực phụ như khoai lang bắp ngô.
Nhưng vô luận như thế nào, dù sao ở thôn Thượng Dương, khoai lang thật sự không thiếu.
Ai! Lỗ rồi, thật sự lỗ rồi.
Kiều Trà Trà đau lòng bóp cổ tay!
Lại nhìn sang bên cạnh, chính là các loại đậu nành đậu xanh, còn lại chính là các loại thịt và xương mà đến con ruồi đứng lên trên còn có thể trượt xuống.
Khỏi nói, thịt và xương vẫn rất nhiều. Cô tích góp ba năm ít nhất cũng tích được nửa con heo và xương.
Nhưng mà dê bò, thịt cá thì ít hơn một chút, tôm lai còn chưa đến một cân.
Chỉ riêng mấy thứ đồ ăn này đã chiếm một nửa không gian.
Một nửa còn lại đựng cái gì?
Đựng quần áo, đựng vải vóc, đựng chăn bông, đựng một ít sách nhặt được ở trạm phế phẩm.
Đặc biệt khiến Kiều Trà Trà cảm động là, cô lại còn phát hiện mấy quyển giấy vệ sinh lớn cùng hai con dao phay, một cái nồi sắt.
Trời ạ, lúc này ở chỗ cô, cái gì cũng không quan trọng bằng giấy vệ sinh!
Kiều Trà Trà rốt cục mở mắt ra, xoay người nhìn chằm chằm Ninh Du, ánh mắt sáng rực.
Ninh Du buồn cười: "Xem ra em thu hoạch tương đối khá."
Kiều Trà Trà gật gật đầu: "Đồ vật không nhiều, nhưng mà có thể đảm bảo trước khi đứa nhỏ này ra đời chúng ta có thể duy trì cuộc sống lúc trước."
Miễn cưỡng có thể duy trì.
Cô rất thỏa mãn, chí ít không cần vì quần áo của đứa bé trong bụng này mà phát sầu, bởi vì đã có vải bông mềm mại.
Không cần vì dinh dưỡng của bản thân cô mà phát sầu, bởi vì trứng gà, đậu, hoa quả đều đã có.
Còn không cần vì việc học của đứa nhỏ mà phát sầu, bởi vì cô trong số sách kiếm được có sách tiểu học, trung học, tài liệu giảng dạy, sách giáo khoa, cùng rất nhiều loại sách khác.
Mặc dù bọn họ không có phòng ở, không có xe đạp, không có máy may hay radio, không có nhà vệ sinh sạch sẽ gọn gàng, không có đèn điện sáng tỏ, không có công việc có thể diện, thậm chí không có mỗi ngày một chén sữa bò, nhưng bọn họ vẫn rất may mắn không phải sao?
Kiều Trà Trà vậy mà càng nghĩ càng vui vẻ, không khỏi im lặng nhếch miệng cười, cô cảm thấy mình ngốc luôn rồi, từ khi xuyên qua đến bây giờ yêu cầu của mình càng ngày càng thấp. . .
Nhưng cô thật sự rất thỏa mãn!
Nhưng mà, Ninh Du nằm bên cạnh tâm trạng không tốt như cô.
"Là anh có lỗi với mẹ con em."
Anh có chút sa sút, có thể nói từ sau khi anh sinh ra đã xuôi gió xuôi nước, vô luận là việc học hay là công việc đều thông thuận, nhưng chưa từng nghĩ đến bây giờ sẽ liên lụy vợ con cùng anh chịu khổ.
Ánh trăng ấm áp, bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống.
"Thật sao?" Thật lâu, chỉ nghe Kiều Trà Trà nhẹ nhàng nói, "Được thôi, vậy anh tìm thời gian làm đậu hũ cho em đi."
Bên trong không gian có đậu nành, trong sân có một cái cối xay nhỏ.
Cô chẹp chẹp hai tiếng, đột nhiên có chút thèm đậu hũ.
Ninh Du: ". . ."