Nháy mắt lại đến cuối tuần.
Trước kia ngày này, Lục Đinh Ninh lại mặc vào một bộ đồ màu đen vàng, chuẩn bị tham gia cuộc tụ tập lần trước mấy người Kỷ Kim Ca đã hẹn xong.
Chỉ là ngay lúc Lục Đinh Ninh xuất phát, điện thoại bỗng nhiên vang lên không ngừng.
Lấy điện thoại từ trong túi ra xem, là Kỷ Kim Ca gọi điện thoại tới.
"Em trai, cậu ở chỗ nào?"
Vừa mới kết nối, đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói Kỷ Kim Ca lười biếng mà từ tính mê người.
Chỉ là đối với cách gọi của anh ta, Lục Đinh Ninh cảm thấy. . . Đau răng.
"Đang chuẩn bị xuất phát. Anh có thể đổi xưng hô được không?" Mỗi lần nghe Kỷ Kim Ca gọi cô là "Em trai", cả người Lục Đinh Ninh đều thấy không thích hợp.
"Không thể. Gọi là cậu em thì cảm giác như người giao đồ ăn, vẫn là gọi em trai tương đối thân mật!"
Chẳng lẽ anh ta không cảm thấy gọi chồng âm như thế, càng giống một loại bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© sao?
Chẳng qua cũng rõ ràng Kỷ Kim Ca không có ác ý, cho nên Lục Đinh Ninh tạm thời không tính toán với anh ta, mà hỏi: "Anh bên kia có phải xảy ra chuyện gì không?"
Kỷ Kim Ca bên kia, trừ giọng nói cà lơ phất phơ của anh ta, còn nghe ồn ào. Thậm chí Lục Đinh Ninh còn nghe được có tiếng đánh đập gì đó.
"Hoàn toàn chính xác, xảy ra một chút chuyện thú vị!"
"Chuyện gì?"
"Tấn Văn Nhã và Lệ Khả Hinh đánh nhau!" Không biết có phải Lục Đinh Ninh ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy giờ khắc này giọng điệu của Kỷ Kim Ca đang cười trên nỗi đau của người khác.
"Vậy anh còn không mau khuyên giải? Chạy đi gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Bọn họ lại không phải bạn gái của tôi, không phải đánh nhau vì tôi, tại sao tôi phải khuyên can?" Dáng vẻ bất cần đời việc không liên quan đến mình thì trèo lên thật cao này, anh ta thể hiện vô cùng tinh tế.
"Vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Bọn họ đánh nhau vì cậu, tôi không tìm cậu thì tìm ai?"
"Vì tôi? Không thể nào?" Lục Đinh Ninh nhíu mày, hình như cô không làm ra chuyện gì trời thần phẫn nộ mà.
"Còn không có khả năng? Cậu nhanh tranh thủ thời gian tới nhìn xem đi. . ."
"Được, tôi tới ngay!"
Bởi vì Kỷ Kim Ca nói tới, Lục Đinh Ninh lại không dám chậm trễ đi đến địa điểm của cuộc tụ hội lần này —— dạ tiệc.
Phòng mà Kỷ Kim Ca đặt là cạnh phòng Tông Kế Trạch thường dùng.
Cho nên còn chưa tiến vào phòng, Lục Đinh Ninh vừa đi ngang qua sân thượng nào đó, bỗng nhiên nhớ lại ngày đó bị tên lập trình viên nào đó sờ ngực!
Nhất là giờ phút này, cô còn có thể nhớ lại rõ ràng lực tay lúc ấy của Tông Kế Trạch. . .
"Em trai, đến rồi còn không nhanh đi. Là không nhìn thấy các em đánh nhau vì cậu đầu rơi máu chảy thì không bỏ qua?"
Ngay lúc ký tức đáng chết kia ngoi lên, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói lười biếng của Kỷ Kim Ca.
Lúc Lục Đinh Ninh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kỷ Kim Ca đang dựa vào một góc cách đó không xa.
Khuôn mặt ưu nhã chói mắt, khiến Kỷ Kim Ca dựa vào trong góc hút thuốc nhìn như một ánh nắng tươi đẹp chiếu sáng đêm tối, đẹp mắt cực điểm….
"Sao anh lại ra đây!" Lục Đinh Ninh không bị hơi thở cao quý ung dung của Kỷ Kim Ca kia mê hoặc, cô chỉ cảm thấy lúc này trên khóe miệng Kỷ Kim Ca ngậm điếu thuốc giống như cười mà không phải cười, dường như ẩn chứa huyền cơ.
Chẳng lẽ, anh ta phát hiện người phụ nữ trong ngực Tông Kế Trạch đêm đó, là Lục Đinh Ninh cô?
"Tôi lo lắng em trai của tôi lạc đường, cho nên ra nghênh đón!" Nói đến đây, Kỷ Kim Ca đã bóp tắt điếu thuốc trên tay đi về phía cô.
Lúc đi bên người cô, Kỷ Kim Ca còn khoác tay lên vai cô như vô cùng quen thuộc.
"Đi, anh mang cậu đi vào, tránh cậu bị đám phụ nữ như đói như khát kia nuốt mất!"
………