Lục Đinh Ninh: "..." Anh có thời gian bắt cô chơi bóng rổ, bắt một người đang đến dì cả chơi bóng rổ, nhưng lại không có thời gian đi gặp người khác?
Có điều nhìn thấy Tông Kế Trạch không chút lưu tình từ chối lời mời của Vương tổng khiến tâm trí Lục Đinh Ninh lóe sáng.
Trước đây cô chưa tìm ra cách sử dụng tấm danh thϊếp này, nhưng bây giờ cơ hội đã đến...
Ngay khi Lục Đinh Ninh thầm mừng cho thu hoạch ngày hôm nay, khóe môi cong cong thì cánh tay đột nhiên bị kéo lên.
Cô nhìn theo cánh tay của mình xem ai vừa kéo tay mình thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai khó ưa của Tông Kế Trạch.
"Đi!"
“Đi đâu?” Lục Đinh Ninh không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn Tông Kế Trạch.
Lúc này mũi Lục Đinh Ninh vẫn còn hơi mồ hôi.
Dưới ánh mặt trời, dung mạo của cô lọt vào mắt Tông Kế Trạch, ngoại trừ làn da giống như ảnh chụp PS của phụ nữ, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt trong veo của cô dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ cô của người khác.
Có lẽ là bởi vì bộ dáng này của cô mà Tông Kế Trạch đột nhiên thỏa hiệp: "Không đi bệnh viện!"
Anh vừa dứt lời trực tiếp kéo người lên, nhét vào trong xe, sau đó đích thân lái xe đưa Lục Định Ninh đi.
Còn Lục Đinh Ninh thì sao?
Miễn là cô không đến bệnh viện, không để lộ giới tính thật của mình thì Tông Kế Trạch muốn đưa cô đi đâu cũng không thành vấn đề, dù sao sau này cô còn muốn lợi dụng Tông Kế Trạch nên mặc kệ,, có lẽ cái này được gọi là áy náy...
*
Lục Đinh Ninh chỉ không ngờ rằng Tông Kế Trạch sẽ đưa cô trở lại biệt thự của anh.
Chú Bân dường như đã nhận được lệnh của Tông Kế Trạch từ trước, bọn họ vừa vào nhà đã có người mang một chiếc khăn đá và nước trái cây mới vắt đến.
Lục Đinh Ninh không dám động đến nước trái cây vừa mới vắt có đá viên nhưng ngược lại khăn đá rất thoải mái lại bị Lục Đinh Ninh dùng triệt để.
Ngay lúc Lục Định Ninh đang lau những giọt mồ hôi trên trán bằng khăn đá, cô nghe thấy Tông Kế Trạch nói: "Mang hộp thuốc đến!"
Lục Đinh Ninh: "..."
Chàng trai này định đích thân chẩn bệnh cho cô sao?
Có điều dự đoán không lành của Lục Đinh Ninh đã thực sự trở thành sự thật.
Sau khi chú Bân đem họp thuộc đến, sau đó ông đã mở hộp thuốc ra.
"Cậu chú bị thương ở đâu sao? Hay là để tôi gọi bác sĩ Thương, nhờ anh ấy đến kiểm tra một chút?"
Tông Kế Trạch không trả lời mà nhìn Lục Đinh Ninh.
Chú Bân ngay lập tức hiểu ý của Tông Kế Trạch, vội vàng nhìn Lục Định Ninh: "Cậu Lục bị thương sao? Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ Thương..."
Lục Đinh Ninh vội vàng nói: "Đừng làm phiền bác sĩ, chỉ là dạ dày của tôi có chút không thoải mái."
"Cái này ..." Chú Bân bị Lục Đinh Ninh từ chối, nhìn Tông Kế Trạch với vẻ bất lực.
“Lớn bằng này rồi còn sợ bác sĩ!” Tông Kế Trạch trừng mắt nhìn cô, nhưng anh không ép cô đến bệnh viện nữa, có lẽ vừa rồi bị Cảnh Kình nhìn thấy nên có chút xấu hổ.
“Tôi mới mười tám, chưa lớn bằng nào cả.” Khi Lục Định Ninh lẩm bẩm câu này, Tông Kế Trạch đã lấy nhiệt kế trong hộp thuốc ra.
Sau đó, Lục Đinh Ninh bị buộc phải đo nhiệt độ.
Tông Kế Trạch kiểm tra con số trên nhiệt kế điện tử, thấy nhiệt độ của cô vẫn trong giới hạn của người bình thường, anh Lục trong hộp thuốc lấy ra vài loại thuốc chữa bệnh dạ dày và đặt chúng trước mặt Lục Đinh Ninh.
Vào lúc này, Lục Định Ninh phát hiện ra rằng trên thế giới này còn có một loại bệnh, nó gọi là cậu chủ Tông cảm thấy bạn đau dạ dày.
Nhưng xem ra Tông Kế Trạch sẽ không từ bỏ nếu cô không chịu uống thuốc, vậy Lục Đinh Ninh còn có thể làm gì đây?
Nếu bạn nói dối, bạn phải nói những lời nói dối để che đậy lời nói dối đó.
Cuối cùng, Lục Đinh Ninh chỉ có thể uống các loại thuốc mà Tông Kế Trạch đưa cho cô.
Sau khi đo nhiệt độ và uống thuốc, Lục Đinh Ninh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng Lục Đinh Ninh không biết rằng còn một thứ khác đang chờ cô!
……..