Mấy người Chu Hiểu Diệp đang an ủi dạ dày chính mình trong phòng bếp, nghe thấy tiếng nói rõ ràng chứa cảm xúc của Phó Tẫn. Trên nguyên tắc mọi người có thể cùng đến thành phố Z với nhau, họ lên tiếng hòa giải nói: "Có chuyện gì từ từ nói, có thể ở cùng nhau trong tận thế cũng không dễ dàng."
Phó Tẫn lạnh như băng liếc Tiêu Thành, cong chân đổi tư thế ngồi, trong lòng tràn đầy cảm xúc vặn vẹo tiêu cực: Mấy người biết cái đếch gì, phiền phức tinh này đang quyến rũ hắn.
Mục Tinh Thần bị Phó Tẫn quát, uất uất ức ức rút tay về, không dám mở miệng nói chuyện nữa, rụt chân lại giống cô vợ nhỏ chen bên cạnh Phó Tẫn, trong lòng còn đang nghĩ nhất định không thể đặt toàn bộ hi vọng trên người Phó Tẫn vui giận thất thường này. Kết quả nghĩ đi nghĩ lại thì cơn buồn ngủ ập tới, cậu không nhịn được nghiêng đầu một cái, tựa trên bờ vai người đàn ông ngủ thϊếp đi.
Tinh thần lực thân mật quấn quanh Mục Tinh Thần, lập tức quấn chặt người về phía chủ nhân mặt lạnh khẩu thị tâm phi.
Phó Tẫn bị phản ứng tiềm thức của mình chọc tức không nhẹ, hắn đứng dậy khom lưng ôm nhóc hàng xóm ngủ thϊếp về phòng, bọc người vào trong chăn rồi quay người ra cửa, nhắm mắt làm ngơ.
Không có Mục Tinh Thần bên cạnh, nhiệt độ xung quanh Phó Tẫn cấp tốc hạ xuống có thể thấy bằng mắt thường. Tiêu Thành là người tận mắt thấy hắn xông vào bầy zombie chém gϊếŧ, có hơi sợ hãi hắn.
Thành phố này không có lực lượng chính quy, thất thủ là chuyện sớm hay muộn, đợi lâu hơn cũng không có ý nghĩa gì. Trời vừa sáng, mấy dị năng giả nhanh chóng quyết định một ngày một sẽ xuất phát đến thành phố Z, trong hai ngày này sẽ ra ngoài cố gắng hết sức thu gom các loại vật tư.
Tính cả Phó Tẫn vào trong thì mấy người họ có dị năng giả hệ tinh thần, hệ băng, hệ chữa trị và không gian, còn có cả hệ thực vật, hệ hỏa, hệ thổ. Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kết hợp này căn bản không có tình trạng đói bung.
Dù sao muốn nước có nước, muốn đồ ăn có đồ ăn, muốn lửa có lửa, còn có hệ chữa trị chữa vết thương và hệ không gian chứa lượng lớn vật tư, ngoại trừ còn phải dẫn theo một người bình thường không có dị năng như Mục Tinh Thần, quả thật là sự kết hợp hoàn mỹ trong tận thế.
Đợi đến khi Mục Tinh Thần bị lạnh đến tỉnh, trong nhà chỉ còn nữ dị năng giả Lâm Nhuyễn. Biết Phó Tẫn ra ngoài tìm kiếm vật tư, cả người Mục Tinh Thần đều bối rối, kinh hoàng và sợ hãi chậm rãi chiếm cứ toàn bộ cảm xúc.
Lâm Nhuyễn phát hiện cậu bất thường, vội vàng an ủi: "Cậu đừng sợ, lúc bọn họ rời đi đã thanh lý gần hết zombie xung quanh đây rồi, bên này cơ bản sẽ không có zombie tới." Dừng một chút rồi bổ sung: "Mà có zombie tới thì tôi cũng có thể bảo vệ cậu."
Khoảng thời gian ở chung như hình với bóng sau khi tận thế bùng phát đã đủ khiến Mục Tinh Thần toàn tâm toàn ý ỷ lại Phó Tẫn. Giờ phút này, dù biết rằng hiện tại nơi này rất an toàn, bất an và sợ hãi trong lòng cậu cũng không giảm đi bao nhiêu.
Lâm Nhuyễn thấy cậu vẫn sợ hãi, đành nói sang chuyện khác: "Cậu quen biết với anh Phó như nào thế?"
"Anh, anh ấy là hàng xóm của tôi, trước tận thế đã cứu tôi nên quen biết."
Lâm Nhuyễn cười cười: "Nhìn quan hệ giữa hai người rất không tệ, còn tưởng đã quen biết lâu đấy."
Mục Tinh Thần muốn đáp trả bằng nụ cười lễ phép nhưng vừa cong môi đã nhớ đến bị Phó Tẫn chê xấu, cậu vội vàng ép ý cười xuống. Cậu có thể cảm nhận được Lâm Nhuyễn cũng không quá để ý tới mình, có lẽ là do cậu là người bình thường, vì vậy không nói tiếp nữa.
Ngược lại Lâm Nhuyễn như có tâm tư trò chuyện: "Sau tận thế cậu vẫn luôn ở chung với anh Phó à?"
"Ừm."
"Anh Phó thật lợi hại, còn phải bảo vệ cậu, hẳn đã rất cực khổ."
Mục Tinh Thần nhìn dáng vẻ sùng bái của Lâm Nhuyễn, luôn cảm thấy lời cô ta vừa nói kia có chỗ nào đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào, nhạt nhẽo trả lời: "Ừm, anh Phó đúng là rất lợi hại."
Vì Mục Tinh Thần không phối hợp, Lâm Nhuyễn muốn tìm đề tài để nói cũng mất đi lòng dạ nói chuyện phiếm. Cô ta nhìn ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, bỗng rất áy náy nói: "Thật xin lỗi, có lẽ tôi cần phải cây đuốc lại, liên tục đốt khiến dị năng của tôi tiêu hao khá nhanh, lỡ lát nữa có zombie xông tới thì không xong."
"Ừm, cô thu hồi đi."
Không có lửa, Mục Tinh Thần chạy về phòng chui vào trong chăn lạnh như băng, bị đông cứng đến rùng mình, uất ức thấp giọng nói: "Nếu có Phó Tẫn ở đây thì tốt, người anh ấy thật ấm áp."
"Chắc hắn sắp trở về rồi, ký chú có muốn vào bếp đốt lửa để sưởi không?"
Mục Tinh Thần lắc đầu: "Quên đi, tôi sợ hấp dẫn zombie tói."
Nếu có Phó Tẫn bên cạnh, cậu còn dám đi nhóm lửa sưởi ấm, nhưng hiện tại trong phòng khách là Lâm Nhuyễn mới quen, mặc dù đối phương cũng là dị năng giả nhưng Mục Tinh Thần cũng không dám tin cô.
Tận thế đã hơn một tuần, cửa hàng tiện lợi và siêu thị ở địa phương cơ bản đều bị những người sống sót phản ứng kịp quét sạch sành sanh, vì vậy nhóm người thu thập vật tư phải đi xa, khi trở về thì trời đã sắp tối.
Phó Tẫn vừa đi vào phạm vị chung cư, tinh thần lực bị cắt đứt vì khoảng cách quá xa lập tức không chờ kịp mà giành trước một bước trở lại bên người Mục Tinh Thần, thân mật chui vào trong chăn quấn quanh nhóc hàng xóm đang ngủ chẳng hề an tâm.
Phó Tẫn cũng nhờ luồng tinh thần lực đó mà cảm nhận rõ ràng tình huống của Mục Tinh Thần, gương mặt tuấn tú vốn không hề có biểu cảm nháy mắt nhuộm lên một tầng lệ khí không cách nào tan.
Chu Hiểu Diệp đi bên cạnh không phát hiện thay đổi của Phó Tẫn, vẫn đang suy nghĩ tuyến đường rời đi: "Anh Phó, có lẽ chúng ta phải đổi đường, đường cao tốc mới nãy đã bị gãy mất rồi."
Phó Tẫn không để ý tới cậu ta, tăng nhanh bước chân.
Lâm Nhuyễn là dị năng giả, nhóm Phó Tẫn vừa vào đã phát hiện bọn họ đã về, cô vội vàng đứng dậy gọi Mục Tinh Thần, gọi người ra ngồi trên ghế salon ở phòng khách, dùng dị năng đốt cháy một đám lửa.
Mục Tinh Thần vì lạnh nên ngủ không an ổn, tinh thần không tốt. Cậu đứng dậy nhún vai, dùng sức hít mũi một cái, buồn bực phát hiện mũi bị ngạt, có lẽ là bị cảm.
Tiếng mở cửa vang lên, Lâm Nhuyễn đứng dậy: "Anh Phó, đội trưởng, mọi người về rồi, thu hoạch thế nào?"
Chu Hiểu Diệp cười trả lời: "Thu hoạch tạm được."
Phó Tẫn mặt âm trầm đi vào nhà, nhìn nhóc hàng xóm một giây trước còn ủ rũ làm ổ trên ghế salon, giây sau đã mặt mũi tràn đầy vui mừng giày cũng không đi chạy về phía mình, cảm xúc thô bạo lập tức được vuốt xuống.
Mục Tinh Thần tủi thân chết đi được nhào vào trong ngực Phó Tẫn, hai tay nắm thật chặt quần áo hắn, trong đôi mắt xinh đẹp viết đầy lên án: "Sao anh ra ngoài mà không nói một tiếng với em, dọa chết em rồi!"
Tinh thần lực quanh quẩn xung quanh tuân theo khát vọng trong lòng chủ nhân, đẩy nhóc hàng xóm thơm mềm vào trong ngực chủ nhân, Phó Tẫn yên lặng đưa tay đỡ eo người trong ngực, một tay ôm người ném lên trên ghế salon, giọng nói lạnh lùng: "Không đi giày, không cần chân hả?"
Sau khi thấy Phó Tẫn, mọi thấp thỏm lo âu cũng dần dần tiêu tan, Mục Tinh Thần tỉnh táo lại biết hành vi của mình mới nãy có hơi quá mức. Cậu sợ làm Phó Tẫn khó chịu nên không dám động loạn, ngoan ngoãn nhanh nhẹn vùi trong ghế salon, đồng thời nhường ra chỗ ngồi cho Phó Tẫn đầy người gió rét, nhỏ giọng nói: "Anh về rồi, em vui lắm."
Giọng điệu vẫn mềm nhũn nũng nịu như thế, Phó Tẫn phản ứng mãnh liệt, cụp mắt nhìn quần bị đội lên thành đường cong, cuối cũng cũng nhìn thẳng nội tâm của mình lần đầu tiên.
Hắn xác nhận mình có du͙© vọиɠ với nhóc hàng xóm cùng giới tính nam, chỉ vẻn vẹn vì một câu của cậu là phản ứng mãnh liệt, không hề có khoảng trống để trì hoãn kiếm cớ.
Phó Tẫn mặt không biểu cảm nhìn vị trí ngồi trên ghế salon mà Mục Tinh Thần nhường ra, có chân che chắn du͙© vọиɠ bùng phát. Hắn không quay đầu, lạnh giọng nói với người đang xiêu vẹo như không xương đang chuẩn bị lên tiếng: "Không cho phép dựa vào tôi, cũng không cho nói." Càng không được quyến rũ tôi.
Mục Tinh Thần vừa định tựa đầu lên vai Phó Tẫn vội vàng lùi về sau, tổn thương tủi thân đầy mắt dựa vào tay vịn ghế sô pha bên phía mình, lời muốn nói cũng kẹt trong cổ không nói ra miệng.
Phó Tẫn quá, quá vui giận thất thường, rõ ràng mới nãy còn để cậu ôm, còn quan tâm chân cậu có lạnh hay không.
Lâm Nhuyễn nhìn hai người họ hình như đang náo loạn khó chịu, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười, chủ động nói: "Mọi người ra ngoài bận bịu cả ngày chắc đói bụng rồi, bây giờ để tôi đi nấu cơm, mặc dù trước tận thế tôi không nấu nhưng tay nghề cũng không tệ lắm."
Từ khi Mục Tinh Thần quen biết Phó Tẫn tới nay đều phụ trách ba bữa một ngày. Cậu nngẩng đầu nhìn Lâm Nhuyễn một chút, nghĩ đến đồ ăn buổi sáng bọn họ đều bảo khó ăn, cũng không nói mình đi nấu cơm.
Cậu không nhắc tới lại có người nói hộ cậu: "Tinh Thần, cậu tới phụ tôi đi, giúp tôi rửa nguyên liệu."
Mục Tinh Thần không từ chối, khẽ ừm một rồi chuẩn bị xuống ghế sô pha vào phòng bếp giúp rửa rau, ai ngờ chân của cậu vừa xuống khỏi ghế salon, còn chưa kịp xỏ dép thì bị một lực lượng vô hình bao lấy, mặc cho cậu dùng hết sức lực cũng không cách nào để chân chạm đất xỏ vào trong dép lê.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mục Tinh Thần bị lực lượng vô hình bao lấy chân hơi hoảng hốt nhìn về phía Phó Tẫn ngồi cạnh. Thấy nét mặt hắn khó coi dáng vẻ như sắp ăn thịt người, cậu không dám hỏi thăm gì, đành phải nhỏ giọng giải thích với Lâm Nhuyễn đang dùng ánh mắt thúc giục: "Chân tôi hình như bị thứ gì chặn ấy, không giẫm xuống được."
"?" Coi như không muốn giúp thì cũng đâu cần tìm cái cớ rách nát thế này chứ!
Lâm Nhuyễn im lặng nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần mấy giây, giọng điệu không tốt nói: "Cậu không muốn giúp thì thôi."
Lâm Nhuyễn là nữ duy nhất trong đội, mấy dị năng giả khác đều đối xử rất tốt với cô. Hiện tại ngoại trừ Chu Hiểu Hoa, mọi người đều loáng thoáng dùng ánh mắt trách cứ nhìn Mục Tinh Thần, nhưng do ngại Phó Tẫn cường đại cũng không nói năng gì, chỉ nói: "Nhuyễn Nhuyễn, bọn tôi giúp cậu."
"Ừm." Mấy người vào phòng bếp, Lâm Nhuyễn có chút không vui nhỏ giọng khinh bỉ: "Vốn là người bình thường, sau này đã không giúp được một tay, hiện tại rửa bát thôi cũng ra sức từ chối, người thế này đi cùng chúng ta nhất định sẽ hại chúng ta."
Tiêu Thành vội vàng quay đầu nhìn Phó Tẫn trong phòng khách không có phản ứng gì: "Đừng nói lung tung!"