Thẩm Ngộ Thành buông mắt chăm chú ngắm nhìn Mục Tinh Thần sắp tức phát khóc, vừa định giơ tay sờ sờ eo nhỏ mềm mại trơn nhẵn giải thèm một chút, tay vừa vươn ra liền bị tóm chặt. Hắn cười nhẹ, cũng không cưỡng cầu nữa, thuận thế cầm cái tay trắng nõn mềm mại kia trong tay thưởng thức, hỏi: “Muốn đi chưa?”
“Không đi!”
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đâu, sao có thể đi được!
Bị bàn tay mới nãy dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình nắm lấy, Mục Tinh Thần vừa xấu hổ vừa ghét bỏ, nhưng sợ buông lỏng tay lại bị nắn eo sờ mông, chỉ có thể uất ức tùy ý để cầm thú họ Thẩm cầm, trong lòng tự nhủ chỉ là nắm tay thôi, không việc gì cả, nhưng ý nghĩ của cậu nhanh chóng bị động tác của Thẩm Ngộ Thành đánh tan.
Ơ kìa, tại sao bị bóp ngón tay thôi cũng thoải mái vậy chứ?
Muốn từ chối nhưng cơ thể lại không nỡ, bên ngoài giãy dụa vô hình bên trong bỏ mặc cho hành vi của bàn tay to kia. Mục Tinh Thần bị phản ứng của mình làm tức giận, cậu đỏ bừng mặt nặng nề cúi đầu vừa lên bờ vai Thẩm Ngộ Thành, khóe mắt lộ ra nước mắt hối hận ảo não.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thẩm Ngộ Thành bị phản ứng của cậu làm cho đáng yêu qua, khóe miệng cong lên thành một vòng cung vui vẻ, tay to thon dài ấm áp dịu dàng vuốt ve mỗi ngón tay của Mục Tinh Thần, tinh tế ma sát mỗi khe hở.
Đồng thời ánh mắt hững hờ đảo qua đám người đánh giá bọn họ trong phòng, ai đυ.ng phải ánh mắt của hắn vội vàng thu tầm mắt lại, trong lòng có nhiều nghi vấn và hưng phấn cũng không thể hiện ta. Nhưng, nhưng mà rốt cuộc bé người đẹp này là ai?! Thế mà cậu ta có thể khiến Thẩm Ngộ Thành lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy?!
Tốn không ít thời gian lấy lòng con cừu non trong ngực, Thẩm Ngộ Thành cảm nhận hạ thân mình cứng rắn phát đau, hắn gần như đã chịu đựng đến cực hạn, không khống chế nổi hếch eo, bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn làm hắn mất khống chế dùng sức siết chặt lòng bàn tay, quyết tâm ấn mông người ta ở hạ thân cứng ngắc của mình, giải tỏa du͙© vọиɠ không chỗ phát tiết kia.
“Đau!”
Thẩm Ngộ Thành thở dốc nặng nề, cố nén xúc động lập tức ăn người vào bụng, ôm eo Mục Tinh Thần, dịch cậu về sau, hạ thân cứng rắn đột nhiên mất đi sức nặng mông thịt mềm mại. Chưa kịp thích ứng nhưng Thẩm Ngộ Thành vẫn kiên định tách người ra một chút khoảng cách. Hắn sợ rằng còn dán chặt như vậy thì sẽ không nhịn nổi lột cái quần vướng bận kia ra, cᏂị©Ꮒ người ngay tại đây.
“Đừng nhúc nhích!”
Mục Tinh Thần động tác giãy dụa muốn chạy trốn lập tức cứng đờ, ngẩng đầu thấy đôi mắt hung hăng như dẫn lửa nhìn mình chằm chằm. Cậu bị dọa cho ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thẩm Ngộ Thanh không dám động đậy, rất là oan ức: “Anh có thể để tôi ngồi trên ghế sofa không.”
“Không được.” Thẩm Ngộ Thành hít thở nặng nề, vuốt vuốt eo nhỏ vừa bị hắn bóp đỏ, khản giọng trấn an: “Ngoan, tôi sẽ không đυ.ng vào em ở đây.”
Mục Tinh Thần bối rối dời ánh mắt đi, cậu sợ phải đối mặt với đôi mắt kia: “Thả tôi ra, tôi muốn uống nước.”
Âm cuối vừa dứt, một ly rượu liền được đưa tới trước mặt, Thẩm Ngộ Thành thấy cậu kháng cự không chịu nhận liền cầm cốc, tự mình uống một ngụm. Mùi rượu chua cay hòa tan một chút du͙© vọиɠ không chỗ phát tiết của hắn. Hắn dựa vào lưng ghế sofa, không hề chớp mắt nhìn bảo bối ngồi trên chân mình: “Không dám uống rượu à?”
Nam sinh vừa trưởng thành không lâu nào chịu được phép khích tướng như này: “Ai nói tôi không dám uống rượu!” Vừa dứt lời liền vươn tay đoạt lấy ly rượu trong tay Thẩm Ngộ Thành, ngửa đầu ừng ực uống hết chỗ rượu còn dư bên trong, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ho khan kịch liệt.
“Khụ, khụ khụ khụ!” Sao lại có thứ khó uống như thế.
Thẩm Ngộ Thành buồn cười vỗ lưng cho Mục Tinh Thần, một lần nữa ấn người vào trong ngực nhẹ nhàng ôm, ánh mắt rơi vào cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra. Bạn tốt Tề Đan xuất hiện ở cửa vào, ôm một người mẫu nhỏ nhắn cà lơ phất phơ tới gần.
“Chậc chậc chậc, hiếm khi nhìn thấy ông tìm vui ở đây đấy.”
Bàn tay Thẩm Ngộ Thành di chuyển bên eo mảnh khảnh của Mục Tinh Thần, không để ý đến lời trêu chọc này. Bé cưng trong ngực yên tĩnh dị thường, hắn nhìn cái ly bị uống cạn trên bàn, đáy mắt hiện lên ý cười không rõ ý vị.
Đây là lần đầu uống rượu liền uống rượu Tây có nồng độ cao, Mục Tinh Thần gần như lập tức say xỉn. Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú ngay trước mặt một lát, mềm nhũn vùi mặt vào gáy Thẩm Ngộ Thành, cọ xát như mèo.
Tề Đan nhận ra Mục Tinh Thần chính là đứa nhỏ từng gặp mấy ngày trước, rất kinh ngạc: “Đây không phải là người đẹp bé bỏng ngày đó à?”
“Ừm.” Du͙© vọиɠ của Thẩm Ngộ Thành vừa bớt đi lại bị cọ, ôm bảo bối mềm nhũn trong ngực, sắp ngồi không yên.
Sau khi Tề Đan bước vào, những người mẫu trẻ, các thiếu niên chơi đùa với đàn ông đều tới mời rượu, ý đồ thừa cơ nhìn người được Thẩm Ngộ Thành xem trọng rốt cuộc là thần thánh phương nào, đáng tiếc Thẩm Ngộ Thành không cho bọn họ cơ hội này. Bàn tay hắn nâng cái mông đầy đặn mềm mại của Mục Tinh Thần đứng dậy, ôm người đi ra bên ngoài.
“Giám đốc Thẩm…”
Tề Đan im lặng: “Đệt mẹ, tôi vừa tới mà.”
Thầm Ngộ Thành không để ý níu giữ sau lưng, ôm người sải bước rời khỏi phòng riêng. Lúc sắp đến lối ra, bỗng cánh tay bị một cái tay giữ chặt, hắn không vui nghiêng đầu nhìn lại, vì du͙© vọиɠ tích góp không cách nào phát tiết mà mắt chứa lệ khí: “Cút.”
Lục Cẩm giữ chặt Thẩm Ngộ Thành bị dọa vội vàng buông tay ra, lắp bắp nói: “Chào chú của Tinh Thần, cháu là bạn học của Tinh Thần, cháu tên Lục Cẩm.”
“… Chú?” Thẩm Ngộ Thành cười mà không phải là cười: “Em ấy nói tôi là chú em ấy?”
Lục Cẩm nhìn vẻ mặt Thẩm Ngộ Thành sai sai đâu đó, hơi khẩn trương: “Đúng, đúng ạ.”
Thẩm Ngộ Thành trừng phạt nhéo nhéo lên mông thịt đầy đặn vểnh cao, ánh mắt rơi trên gương mặt đỏ của Lục Cẩm, sao lại không nhìn ra tâm tư của cậu ta, cười cười: “Tôi không phải chú em ấy, tôi là người đàn ông của em ấy.” Nói rồi tâm tình rất tốt ôm người rời đi.
Lục Cẩm giật mình đứng nguyên tại chỗ, như bị sét đánh nhìn người đàn ông mình vừa động lòng dịu dàng ôm Mục Tinh Thần rời đi. Sao, sao lại không phải là chú? Vậy mình… Có phải là không có cơ hội không?
Mục Tinh Thần say mất tỉnh táo, lúc hệ thống nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ mới có chút phản ứng. Cậu ráng chống đỡ ngẩng đầu, con mắt bị hơi nước bao trùm không thấy rõ thứ gì nhưng trong lòng biết khuôn mặt trước mắt nhìn rất đẹp.
Bị đôi mắt ấm ướt còn mang theo từng tia thần sắc si mê nhìn chằm chằm, hô hấp của Thẩm Ngộ Thành dần dần nặng nề hơn, hắn nghe thấy mình dùng giọng nói khàn đặc khác thường nói với lái xe: “Về nhà.”
Tấm chắn chỗ ngồi phía trước và phía sau xe yên lặng nâng lên, lái xe nhìn không chớp mắt khởi động xe, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Trong xe, Thẩm Ngộ Thành tháo khẩu trang của Mục Tinh Thần xuống, giải phóng gương mặt đỏ rực vì say rượu kia. Nào nghĩ vừa cởi khẩu trang ra, kẻ say rượu ánh mắt mê ly liền bĩu môi lại gần, trong miệng phát ra tiếng làm nũng mềm nhũn: “Muốn hôn cơ.”
Thẩm Ngộ Thành lập tức đưa tay che miệng nhỏ dụ hoặc của cậu, hít thở không thông: “Bé cưng, về nhà trước đã.” Hắn đã phải nhẫn nhịn đến cực hạn, lúc này nếu hôn lên cái miệng nhỏ ngọt ngào kia thì đừng nghĩ đến việc xuống xe.