Lý thị gào khóc, cũng không dám tiến lên xem cái xác thảm thương không nỡ nhìn kia, cách xa hai bước, bụm mặt khóc đến thương tâm, Đổng Đại Tráng ngồi xổm bên cái xác, khuôn mặt thành thật đầy nước mắt ngang dọc đan xen, Đổng lão phu nhân tắc té xỉu trong lòng Đổng thị.
Nha sai cũng không ra, mà nhìn Triệu huyện lệnh, người chết là cháu trai vợ Triệu huyện lệnh , bước tiếp theo muốn làm thế nàophải đợi đại nhân phân phó. Đổng thị đỡ nương, đôi tay ngăn không được run rẩy, rất kinh ngạc, thầm nghĩ có phải chất nhi không nghe đúng cho rằng bà ta đến núi Thất Phong mới đi nhầm địa phương, bởi vì trong núi Thất Phong cũng có một tòa chùa miếu, tuy danh khí không bằng Thiên Âm chùa, nhưng nghe nói đặc biệt linh nghiệm, cũng rất nhiều hương khói. Cùng ý tưởng còn có người đã tỉnh lại Đổng lão phu nhân, tôn tử từng đắc ý nói nữ nhi bà an bài cho hắn cùng tiểu tiện, tối hôm đó, tôn tử đặc biệt cao hứng, uống không ít rượu, có phải sau khi tỉnh lại, đầu óc choáng váng, đến Thất Phong mới gặp nạn.
Đổng Khánh Sơn chết trong rừng già, bị dã thú cắn chết, Đổng lão phu nhân nghĩ thầm nếu tìm không ra đầu sỏ, chỉ có thể đem oán hận tính cho Trĩ Nương, tôn nhi nếu không phải nhớ thương tiểu tiện nhân đó, sao đi nhầm vào núi sâu, mất đi tính mạng. Triệu huyện lệnh an bài mấy nha dịch đưa cả nhà Đổng gia trở về, Đổng lão phu nhân vẫn luôn kêu khóc, Lý thị muốn tiến lên đỡ, bị đẩy ra, đối với con dâu bà ta rất bất mãn, quang sinh tiền hóa, sinh ba nữ nhi mới có tôn tử, nếu tôn tử có huynh đệ, cũng không đến mức làm Đổng gia tuyệt hậu, nha dịch đem xác Đổng Khánh Sơn mang lên, bọn họ vừa đi, nha nội đem phân tro rải vào chỗ vừa rồi. Xong hết thảy Triệu huyện lệnh đau đầu lập tức nghỉ ở thư phòng, Đổng thị khóc đến nửa đêm, vốn tưởng rằng lão gia sẽ đến an ủi hai câu, chờ đến nửa đêm, cũng không thấy bóng người, lại thương tâm, Khánh Sơn là độc đinh Đổng gia, không minh bạch mà chết, đều do tiểu tiện nhân đó, nếu không do nàng ta câu dẫn cháu trai, cháu trai đâu đến mức tuổi còn trẻ mà chết. Triệu Yến Nương ngáp có chút không kiên nhẫn, Đổng thị bất mãn mà trừng nàng ta, nàng ta cúi đầu bĩu môi, uổng phí Khánh Sơn biểu ca vóc dáng to lớn, cư nhiên vô dụng, nghe lầm đi lầm bồi thượng tánh mạng, xứng đáng.
Đổng gia có tang sự, Triệu huyện lệnh làm con rể, khẳng định phải tới cửa, Đổng lão phu nhân sáng sớm tới cửa, mắt sưng như túi, ánh mắt âm ngoan, khuôn mặt oán độc mà nhìn chằm chằm tây phòng, Ô Đóa múc nước nước Trĩ Nương rửa mặt, nhìn thoáng qua, sợ tới mức sái nước ra quần vội bước nhanh vào phòng, như gặp quỷ: “Tam tiểu thư, Đổng lão phu nhân lại tới cửa tới, nô tỳ nhìn thấy thần sắc không rất hợp, khϊếp khiến người ta sợ.”
Trĩ Nương đem tay bỏ vào trong chậu, tẩm ướt khăn vải, dừng tay lại, nhẹ giọng phân phó Ô Đóa, “Ngươi tới gần đông phòng, nghe xem bà ta tìm phu nhân để nói cái gì.”
Ô Đóa gật đầu, ra bên ngoài gian lấy một cái rổ, làm bộ muốn hái hoa , chậm rãi vào trong viện, cố ý tới gần đông phòng, hạ nhân huyện nha vốn không nhiều lắm, Triệu Yến Nương có hai nha đầu, là Vân Hương cùng Mộc Hương, Đổng thị chỉ có Khúc bà tử, lão phu nhân có hai bà tử, phòng bếp có Vương bà tử cùng phụ bếp họ là tức phụ Lý gia, giữ cửa sau là Lý bá, tổng cộng mười người. Đổng lão phu nhân cũng không hạ giọng, thanh âm chua ngoa âm độc, nhưng Ô Đóa không dám đến gần quá, mơ hồ nghe được tiểu tiện nhân chôn cùng, minh hôn, cả kinh tâm đều nhảy ra, lén lút chạy về tây phòng. Trĩ Nương nghe được chữ minh hôn - chôn cùng, có dự cảm bất an, tâm trầm, biết Đổng lão phu nhân cùng Đổng thị tâm địa độc ác, khẳng định đem việc Đổng Khánh Sơn chết tính trên đầu nàng, Đổng Khánh Sơn sinh thời mơ tưởng nàng, sau khi chết, Đổng lão phu nhân tất sẽ để tôn tử như nguyện, bọn họ muốn minh hôn, đối tượng chín phần là nàng.
Củng di nương hoàn toàn bị dọa phát ngốc, quên cả khóc, sau một lúc lâu, mới khóc lên, lôi kéo Trĩ Nương, “Làm sao bây giờ, Trĩ Nương nói phải làm sao bây giờ? Phu nhân sẽ cho cô nương gả qua làm quả phụ.”
“Không được khóc.” Tâm Trĩ Nương loạn cào cào cùng bực bội, khóc không thể giải quyết được gì, có sự tình gì cũng đều khóc, khóc sẽ làm Đổng thị hồi tâm chuyển ý sao? Quả phụ là nhẹ, sợ nhất chính là Đổng thị muốn nàng chôn cùng. Củng di nương che miệng, không dám tin mà nhìn Trĩ Nương, Trĩ Nương nói một hơi, “Di nương, khóc vô dụng, còn không bằng tìm biện pháp, làm phu nhân đánh mất chủ ý ác độc này.”
Đổng thị không dám tự làm chủ, Triệu huyện lệnh sẽ không đồng ý gả nàng qua, nhưng trong nội trạch, Đổng thị muốn đối phó nàng, vu oan hãm hại, khó lòng phòng bị, lấy tình thế trước mắt tới xem, Đổng thị sẽ sử dụng kế làm nàng cùng đường, chỉ có thể gả vào Đổng gia, hoặc là nâng thi thể nàng vào Đổng gia.
Con đường phía trước qúa chông gai, tứ cố vô thân, cuộc đời này so với kiếp trước còn gian nan hơn, kiếp trước tuy rằng gian nan, cũng còn có tự do, còn có thể làm chủ. Củng di nương kinh nghi, nữ nhi từ trước đến nay tính tình mềm yếu, có từng kiên cường đâu, Trĩ Nương cúi đầu thầm nghĩ vừa rồi dưới tình thế cấp bách lại gầm lên, tất nhiên khiến cho người hoài nghi, nàng ngẩng đầu, rơi lệ đầy mặt, “Di nương, ta không muốn chết.” Củng di nương một tay ôm lấy nàng, hai mẹ con ôm đầu khóc rống.
“Trĩ Nương, ta đi cầu lão gia, cô nương nói thế nào cũng là quan gia tiểu thư, lão gia khẳng định không đồng ý gả qua.”
Trĩ Nương hạ đầu, ngăn bà, “Di nương, phu nhân sẽ không nói với phụ thân việc này, mà sẽ dùng biện pháp thúc đẩy việc này.” Mặt Củng di nương trắng bạch, hiển nhiên cũng nghĩ đến mấu chốt chỗ, “Trĩ Nương vậy làm sao bây giờ?”
Trĩ Nương vùi đầu trong ngực bà ánh mắt kiên định, cứ thế này, liều mạng thôi nếu thật không qua được, thì cá chết lưới rách. Đổng Khánh Sơn lập tức phải hạ táng, dân gian xác giữ ba ngày, người phải gả qua hoặc là nâng thi thể qua, đã nhiều ngày Đổng thị tất có hành động. Trĩ Nương đánh tinh thần, cẩn thận dặn dò Củng di nương, Lan bà tử , Ô Đóa, thức ăn phải chú ý, không cần đồ ăn ngon. Mặt khác tây phòng nghiêm túc canh gác, không thể ly tán, ban đêm cảnh giác, cuối cùng quyết định, Lan bà tử cùng Ô Đóa luân phiên gác đêm. Củng di nương nhìn thần tinh nghiêm túc của nữ nhi, trong lòng vui lại buồn, vui là vì nữ nhi so trước kia càng kiên cường, trải qua mấy phen biến cố, cũng hiểu thế sự, bi thương chính là rõ ràng là quan gia tiểu thư mà so với người bình dân áo vải còn sợ hãi hơn.
Tây phòng bốn người mỗi người lên tinh thần, Trĩ Nương lại đem trâm đồng đeo ở trên đầu, chọn đế giày dày mang trên chân, cùng ngày thường không khác mấy, kỳ thật cùng kiếp trước giống y nhau, thời khắc căng chặt thần kinh. Vào đêm sau, nàng năm trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên ngửi được mùi hương, lập tức che miệng mũi, chậm rãi xuống giường, trốn đến cửa, một lúc sau nghe tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đi tới. Trong phòng nửa điểm động tĩnh cũng không có, người đó đem cửa phòng đẩy tới, đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, từ thân ảnh là biết đó là một nam nhân gầy, nam nhân đến giường.
Nhân cơ hội này, nàng rón ra rón rén, nhanh chóng phòng chạy đi, nam nhân nghe được tiếng vang, cũng theo ra tới. Nàng chạy như điên đến phủ nha, thấy thư phòng chỗ ngọn đèn dầu còn sáng, chạy như bay tới, nam nhân đó chần chờ một chút, xoay người lật qua sau tường. Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, bên trong có người đi. Khuôn mặt nho nhã, lộ ra ổn trọng qua năm tháng lắng đọng là Văn sư gia. Dưới ánh trăng, nàng thở phì phò, khuôn mặt tỏa sáng , ánh mắt trong như minh nguyệt, khẽ nhếch phấn môi, đai lưng màu xanh biếc đem vòng eo ôm đến tinh tế, như tiên tử muốn bay lên trời. Nàng xinh đẹp mang theo e lệ, là nam nhân đều ngăn không được nhìn. Văn sư gia cuối mắt, mở miệng hỏi, “Tam tiểu thư, đã trễ thế này, là tới tìm đại nhân sao?” Trĩ Nương bình phục hơi thở, gật đầu, “Đúng vậy, Trĩ Nương ban đêm gặp ác mộng, sợ không thể lại ngủ, không đành lòng kinh động di nương, cho nên tới tìm phụ thân.”
Văn sư gia làm tư thế thỉnh, Trĩ Nương khoanh tay ở trước ngực, đi vào thư phòng, lại nhớ tới cái gì, quay đầu cười, “Văn sư gia, Trĩ Nương mạo muội tới, có quấy rầy ngươi cùng phụ thân nghị sự?”
Hắn đáp lễ, “ Không sao tam tiểu thư, hạ quan cùng đại nhân vừa vặn nghị xong việc.”
Vậy là tốt rồi. Trĩ Nương xoay người, bước vào thư phòng.
Văn sư gia suy tư nhìn chằm chằm cái cửa, tam tiểu thư cùng trước kia không giống nhau, cụ thể nơi nào không giống, hắn lại nói không được, nghĩ đến vừa rồi dưới ánh trăng có mỹ nhân, tim hắn đập nhanh một chút, mẫu thân lại gởi thư, thúc giục hắn giải quyết chung thân đại sự. Có lẽ, là thời điểm suy xét vấn đề này. Trĩ Nương đi vào thư phòng, Triệu huyện lệnh đang chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy nữ nhi, rất giật mình, “ Trễ lắm rồi, Trĩ Nương có việc tìm cha sao?”
“Đúng vậy, cha.” Trĩ Nương chậm rãi ngồi xuống, kẻ xấu đã rời đi, nếu nàng đem tình hình thực tế báo phụ thân, phụ thân sẽ tin tưởng, nhưng truy cứu đến đầu Đổng thị, người không bắt được, Đổng thị sẽ trả đũa, vu hãm nàng hãm hại, đối với Đổng thị bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ càng điên cuồng phản công, kể từ đó, mất nhiều hơn được. Nói hay là không, Trĩ Nương mấy phen cân nhắc, cuối cùng không nói.
“Cha, Trĩ Nương gặp ác mộng, sợ tới mức không dám ngủ tiếp, lại không muốn di nương lo lắng, mới tới tìm phụ thân, thêm can đảm.” Triệu huyện lệnh thần sắc hòa hoãn xuống, nữ nhi đã mười bảy, cùng hắn ở một chỗ, không ổn, vội đứng lên, “Tới đây, vi phụ đưa con về phòng.”
“ Vâng.” Trĩ Nương biết nghe lời. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, Đổng thị mang theo nha hoàn bà tử làm như tìm gì đó, nha hoàn bà tử trong tay giơ cây đuốc, vội vã tới tây phòng.
Triệu huyện lệnh thấy thế, lớn tiếng hỏi, “Làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”