Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 1: Trĩ Nương

Cách đế đô hơn một ngàn dặm có Lâm Châu thành, từ xưa đến nay Giang Nam giàu có và đông đúc nhất, lương thực nhiều, thương nhân tới luôn tụ tập ở Lâm Châu thành, hướng đông chính là Độ Cổ huyện, Độ Cổ huyện gần kênh đào, kênh đào đều từ Độ Cổ huyện chảy qua, trên bến tàu mọi người bận rộn, các con tuyền lui tới đều phải ở chỗ này ngừng lại mua bán này nọ, quán trọ, quán ăn, quán rượu thương khách nối liền không dứt. Bến tàu trên kênh đào nhóm cu li khuân vác hàng hóa vội vã không ngừng, nghề nghiệp này cũng làm trai tráng địa phương có thể kiếm không ít tiền công, cả nhà ấm no, phóng mắt nhìn toàn bộ Lâm Châu thành,thì Độ Cổ có tiếng là huyện giàu có.

huyện nha Độ Cổ tọa lạc ở thành phía đông, trang nghiêm, túc mục, hậu viện phủ nha hiện tại là chỗ ở của huyện lệnh Triệu Thư Tài.

Gian ngoài sân phía tây, Triệu huyện lệnh cùng phu nhân Đổng thị ngồi ở trên ghế, sắc mặt không vui, phía dưới ghế thấp hơn, có một vị phụ nhân váy áo tố sắc, đang khóc như hoa lê dính hạt mưa sa.

Triệu huyện lệnh da thâm đen, nói khó nghe chút là có vẻ ngoài khó coi, mặt chữ điền rộng, thân hình thô tráng, thật sự là không giống một huyện quan phụ mẫu, mà giống nông phu thôn hơn, mà cũng đúng Triệu gia từ ông hướng lên trên thì đã năm đời đều là nông dân từ trong đất kiếm kế sinh nhai.

Phu nhân Đổng thị trang điểm cái mặt trắng bệch, môi đỏ chót, nhìn không ra bộ mặt thật, sau khi trang điểm có chút dọa người, bản thân lớn lên cũng quá bình thường, dáng của nông phụ chính hiệu.Tiểu phụ nhân dười ghế thì hoàn toàn bất đồng, son phấn chưa thoa trên mặt, nước mắt loang lổ, đôi mắt đẹp ngấn nước, nước mắt như trân châu đứt dây thay nhau rơi xuống gò má trắng nõn, làm tâm người nhìn mềm nhũn.

Đổng thị trong mắt tất cả đều là vui sướиɠ khi có người gặp họa, nàng ta giương cái miệng như miếng thịt bò nói :

“Củng di nương, cũng là ta chủ mẫu từ tâm, mới cho ngươi dưỡng tam cô nương, nhưng tam cô nương bị ngươi dưỡng bên người, tính tình ngày càng hỏng rồi, không biết từ nào lại học theo hồ ly tinh, một cô nương chưa lấy chồng dám trước mặt mọi người cùng nam tử dây dưa không dứt, ta thân làm mẹ cả bất quá mới nói hai câu, nàng liền đòi chết đòi sống.”

Triệu huyện lệnh trừng bà, Đổng thị hạ quạt tròn, bĩu môi, “Tam cô nương lòng dạ cao, chướng mắt các công tử khác nhưng thật ra ánh mắt tốt lắm, Hồng ca nhi lọt vào mắt xanh của nàng, thừa dịp Hồng ca nhi học hành lại tiến đến quấn quýt si mê, cũng không xem thân phận mình, Hồng ca nhi chính là đích trưởng tử của Thiếu Khanh đại nhân , là một thứ nữ nàng thật dám trèo cao.”

Buổi nói chuyện càng khiến Triệu huyện lệnh trầm mặc, Đổng thị thay đổi khẩu khí, “Lão gia, tam cô nương bị nuông chiều đến mức tính tình tuỳ tiện, người khác chỉ biết nói ta là mẹ cả không tốt, thϊếp thân thực sự rất ủy khuất.”

Củng di nương nước mắt còn vương nhìn Triệu huyện lệnh cầu xin: “Lão gia, tam cô nương từ nhỏ tính tình như thế nào, người khác không biết, ngài còn không biết sao?”

Triệu huyện lệnh nhớ tới tam nữ nhi ngày thường nhút nhát, không vui mà nhìn chằm chằm Đổng thị, “ Bà là phụ nhân trong miệng lại không có lời hay, Hồng ca nhi cùng Trĩ Nương cũng coi như là biểu huynh muội, ở bên nhau nói chuyện vài câu, người khác cũng sẽ không nghĩ nhiều, sao đến trong miệng bà liền thành cùng nam nhân lôi kéo rồi hả?.”

Bị trượng phu răn dạy, Đổng thị hận cực kỳ, khăn trong tay vò đến nhăn nheo, liếc Củng di nương, lại nhìn về nội thất, đại phu đi vào đã một hồi, bên trong cũng không có động tĩnh gì, nếu tam cô nương thực sự có gì không hay xảy ra, xem bà thu thập tiểu tiện nhân này thế nào.

Chỉ chốc lát sau, một vị đại phu lớn tuổi râu bạc trắng đeo rương đồ y ra tới, Củng di nương vội vàng tiến lên, “Vương đại phu, tam cô nương như thế nào?”

Vương đại phu không liếc nhìn bà một cái, đối với người trên ghế báo : “Hồi đại nhân, phu nhân, tiểu nhân đã tận lực, tam cô nương… Có lẽ là do trì hoãn canh giờ quá dài, sợ là…”

“Không, sẽ không…” Củng di nương khóc lóc vọt vào nội thất.

Trên giường, thiếu nữ khuôn mặt trắng bệch nằm đó, nàng ấy tuổi chừng mười sáu bảy, tuổi thanh xuân rực rỡ giờ hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài như quạt lông, mày liễu phấn môi, màu da trắng như trong suốt, vô cùng mịn màng nằm ở nơi đó, giống bị bàn tay thô lỗ bẻ gãy đáo hoa rạng ngời. Cổ nàng ấy có vết đỏ nhìn thấy rất ghê người, Củng di nương nhào lên khóc thương tâm.

Theo sau bà Triệu huyện lệnh cùng Đổng thị cũng đi tới, trong mắt Triệu huyện lệnh có một tia tiếc hận, tam nữ nhi diện mạo xuất chúng, về sau vô luận là liên hôn hay là kết giao với nhà hiển quý, đều là một trợ lực mạnh.

Đổng thị thấy thiếu nữ tựa hồ đã mất sinh cơ nằm đó, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướиɠ, tam cô nương sinh ra đã đẹp, khiến nữ nhi bà bị ép tới không dám ngẩng đầu, phu quân cũng đối với nàng ta rất coi trọng, còn tưởng nàng ta mới là con ruột, làm cho bà không thể nhẫn nhịn.

Bà nói với bà tử bên người: “Các ngươi còn không mau đem di nương kéo ra, người chết như đèn tắt, nên xuống mồ vì an nghỉ, chớ nên nhiễu loạn hồn tam cô nương.”

Các bà tử liền tiến lên, kéo Củng di nương, Củng di nương càng khóc lớn tiếng, cầu xin Triệu huyện lệnh, “Lão gia, tam cô nương thân mình còn ấm áp, thϊếp không tin nàng đã… Cầu lão gia, cho thϊếp ở lại chốc lát, nói không chừng chờ lát nữa tam cô nương liền tỉnh lại.”

“Củng di nương, người vừa tắt thở, thân mình đều còn ấm áp, đã chết rồi thì cần thay quần áo tịnh, ngươi tránh ra, hậu sự tam cô nương quan trọng.”

“Không…” Củng di nương gắt gao mà nhào vào giường, đem nữ nhi bảo vệ gắt gao, hai vị bà tử không dám sử dụng toàn lực, Củng di nương là tâm đại nhân, nếu khuất mắt đại nhân, các nàng sẽ không khách khí, nhưng trước mắt thì đại nhân vẫn còn đứng ở phòng trong nhìn, các nàng không dám làm càn.

Đổng thị hơi mang ủy khuất nhìn Triệu đại nhân, “Phu quân, ngươi xem, thϊếp thân một mảnh hảo tâm, nhưng thật như đang làm người xấu.”

Bà dùng khăn lau khóe mắt, bột phấn màu trắng rơi xuống, Triệu đại nhân chán ghét quay đầu, nhìn ái thϊếp khóc đến thở hổn hển, thương tiếc mà ra tiếng, “Hàm Phương, phu nhân nói không sai, hậu sự Trĩ Nương quan trọng, nàng tránh ra đi.”

“Lão gia…” Củng di nương rơi lệ đầy mặt vẫn lắc đầu, xem ra Triệu đại nhân đã mềm hơn vài phần.

Đổng thị nháy mắt với hai bà tử, hai bà tử lại tiến lên kéo Củng di nương, Củng di nương vẫn gắt gao che chở con gái, không chịu đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng ho cực nhẹ, bà kinh hỉ ngẩng đầu, liền thấy thiếu nữ trên giường nhíu mày, lại ho khan một tiếng.

Hàm Phương vui mừng kêu lên : “Tam cô nương, tỉnh.”

Triệu đại nhân cùng Đổng thị thấy một màn này, một người thở phào nhẹ nhõm, mang theo cao hứng, một người không cam lòng, ánh mắt oán độc. Mi nàng run vài cái, mở hai mắt, khuôn mặt giống như ngọc sứ, tóc như mực vân tán loạn ở trên gối, đôi mắt thoạt nhìn mông lung, mờ mịt, môi không chút máu, hết sức mảnh mai, làm người ta muốn ôm nàng vào trong ngực mà che chở.

Triệu đại nhân bảo hạ nhân đi đem Vương đại phu đã đi xa chưa mà mời trở về, lão đại phu thở hồng hộc mà tiến vào, nhìn thiếu nữ, hắn cả kinh, vội vàng tiến lên bắt mạch.

Sau một lúc lâu, Vương đại phu vuốt râu nói, “Tam cô nương hẳn là do vừa rồi nghẹn khí, có lẽ là do có người tác động, đem khí đẩy ra, mà thoát chết.”

Nghe lời này, Củng di nương vui quá mà khóc, vừa rồi là hai bà tử kia dùng sức kéo, Hàm Phương gắt gao ôm tam cô nương không buông tay, khả năng chính là như vậy lại cứu tam cô nương một mạng.

Đổng thị tức giận, hung hăng mà liếc hai bà tử . Vương đại phu khai một phương thuốc để người ta thoa trên cổ thiếu nữ, quấn vải, lại khai thêm một đơn thuốc điều dưỡng, liền đứng dậy cáo từ.

Triệu đại nhân bảo hạ nhân đưa gấp đôi bạc, cũng cho Vương đại phu một ánh mắt, Vương đại phu trong lòng minh bạch, việc này không nên để ngoại nhân biết, nó có quan hệ đến khuê dự tiểu thư huyện lệnh. Thiếu nữ trước sau chưa nói một lời, Củng di nương mãi khóc: “Tam cô nương…”

Thiếu nữ rũ đôi mắt, hàng mi dài rung động, tựa như chưa thanh tỉnh. Củng di nương Hàm Phương không dám lớn tiếng, nước mắt vẫn tuôn, che miệng nghẹn ngào, “Tam cô nương, vì sao phải luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, may mắn ông trời phù hộ, Ô Đóa nha đầu phát hiện sớm, bằng không… Người muốn di nương không sống được nữa a?”

Đổng thị nhàn nhàn nói, “Củng di nương, Trĩ Nương mới tỉnh lại, ngươi cứ khóc như khóc tang, lỡ lại kinh động diêm quan, đem hồn Trĩ Nương chưa hồi câu đi đấy.”

Mi thiếu nữ nhấc lên, tựa như vô tình mà nhìn Đổng thị một cái. Đổng thị chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, nhìn kỹ, lại thấy thiếu nữ nửa rũ mắt, bộ dạng nửa chết nửa sống. Đổng thị cho là mình hoa mắt.

Triệu huyện lệnh không thích: “Trĩ Nương vừa mới tỉnh lại, bà cứ nói cái gì diêm quan, cũng không thấy đen đủi.”

“Lão gia, ta cũng nóng vội.” Đổng thị lộ ra ủy khuất.

Triệu huyện lệnh hừ một tiếng, nhìn về phía Củng di nương, “Hàm Phương, Trĩ Nương vừa mới tỉnh lại, đại phu đã cho thuốc, nhưng ổn rồi, nàng nên nghỉ ngơi.”

Củng di nương lau nước mắt mà đứng lên, thần sắc đau thương mà cùng đi ra phòng, phòng chỉ còn một nha đầu đen đen gầy gầy.

Thiếu nữ nghe thấy tiếng đóng cửa, mở mắt ra, chỉ cái ly trên bàn, lại chỉ cổ họng, nha đầu đó mắt sưng như trái đào, thấy động tác nàng, hiểu được, tự trách nói, “Đều là Ô Đóa sơ ý, tam tiểu thư vừa tỉnh, tất nhiên là miệng khô.”

Nha đầu gọi là Ô Đóa rót đầy một ly trà, đem nàng nâng dậy, trên eo lót cái gối đầu, cái ly đưa đến miệng nàng, nàng duỗi tay tiếp nhận, chậm rãi uống, sặc vài cái cả ly trà xuống bụng, yết hầu thoải mái không ít.

Thiếu nữ đem cái ly đưa cho Ô Đóa, lơ đãng nhìn đôi tay, mười ngón nhỏ dài như ngọc, nàng sửng sốt, rũ đôi mắt. Ô Đóa cho rằng nàng mệt mỏi, vội đỡ nàng nằm xuống.

“Trĩ Nương”, hiện giờ tên nàng kêu là Trĩ Nương.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm đỉnh màn, chớp mắt, chậm rãi nhắm lại.

Tác giả có lời muốn nói: Tân văn khai hố, thỉnh các vị các bảo bối nhiều hơn duy trì ~~ nhiều cất chứa, cảm thấy hứng thú thỉnh bao dưỡng tác giả chuyên mục ~~~ moah moah ~~ ái các ngươi ~~