Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Du Khuynh vô ý ấn nút bên hông điện thoại, cô cho rằng Tiêu Dĩ Lâm tìm cô là vì chuyện của thương mại Trác Hoa.
Tiêu Dĩ Lâm bước nhanh tới, trong tiếng lộc cộc của giày cao gót cũng che không được cơn nóng giận.
“Du Khuynh, rốt cuộc cô có ý gì.”
Giọng nói không tính là lớn nhưng nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.
Du Khuynh nghe ra được mỗi từ của Tiêu Dĩ Lâm đều chứa đựng sự oán giận ngút trời.
Người tới căn tin ăn cơm mỗi lúc một nhiều.
Mọi người ngại chen chúc xem náo nhiệt nên chỉ đứng xa xa quan sát, đến cả cơm cũng chẳng vội đi ăn.
Du Khuynh cất điện thoại, với thái độ này của Tiêu Dĩ Lâm cô chẳng buồn cho thái độ tốt: “Cái gì cơ, có ý gì là sao?”
Tiêu Dĩ Lâm lạnh giọng nói: “Cô ém hợp đồng bên Thiên Tân của tôi, chẳng lẽ trong lòng cô không biết? Đại lý kinh doanh bị Lạc Mông cướp đi rồi, cô nói xem cô định chịu trách nhiệm thế nào!”
Du Khuynh nhíu mày: “Cái hợp đồng Thiên Tân đó trong OA sớm đã thông qua rồi, tôi ém của cô lúc nào chứ?”
“Trong OA sớm đã thông qua rồi, mọi người đều có thể nhìn thấy quá trình xét duyệt đương nhiên cô không ngốc tới nỗi không cho qua. Tôi nói ở đây là bản hợp đồng giấy chính thức kìa!” Tiêu Dĩ Lâm cố gắng hạ thấp giọng nói của mình để đừng gào lên.
Du Khuynh khoanh tay, im lặng nhìn Tiêu Dĩ Lâm trong cơn tức giận ngút trời, bản thân cô cũng cảm thấy kỳ lạ, lời chỉ trích vô căn cứ này của Tiêu Dĩ Lâm từ đâu mà ra.
Cô nói một cách bình thản: “Thật ngại quá, cho đến hôm nay tôi không nhận được bản hợp đồng giấy nào.”
Tiêu Dĩ Lâm: “Cô thật giỏi giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.”
Du Khuynh cười cười, không biết nói gì.
Nếu nhận được bản hợp đồng giấy rồi, cô cần gì nói dối?
Thật sự không cần thiết như vậy.
Cho dù trước đó tranh chấp không vui nhưng chuyện cô mà lười làm nhất trong cuộc đời này chính là ghi thù.
Tiêu Dĩ Lâm mở video trong điện thoại ra: “Vừa rồi tôi mới đến từ chỗ làm việc của cô cách đây không bao lâu, cô cho rằng tôi không có chứng cứ mà đến tìm cô tính sổ sao?”
Du Khuynh ngẩn người, trước khi chưa làm rõ chân tướng cô không vội giải thích, cô đưa tay ra.
Tiêu Dĩ Lâm đã sao chép video xong nên không sợ Du Khuynh xóa bỏ, đưa điện thoại cho cô: “Cô xem cho kỹ đi, đó có phải bàn làm việc của cô không, có phải tôi vu oan cho cô không.”
Du Khuynh đứng sang một bên tránh lối cho người khác vào nhà ăn.
Tiêu Dĩ Lâm cũng đứng sang bên cạnh đó.
Người đi ngang qua không hiểu chuyện gì đang xảy ra đều liếc mắt nhìn hai người một cái.
Hai người đẹp đứng cùng một chỗ, đúng thật là bổ mắt nha.
Đợi tới cửa nhà ăn, người đứng vòng ngoài vây xem ghé tai nói vài câu mới hiểu ra nguyên nhân là gì.
Du Khuynh mở video ra, không sai, đấy chính là khu làm việc của bộ pháp vụ.
Trong video, trên bàn làm một của cô có một xấp văn kiện đặt bên máy tính, trong đó trên một tờ giấy đánh dấu kẹp bên văn kiện màu hồng ghi là: Tiêu Dĩ Lâm.
Mở ra chính là bản hợp đồng bên Thiên Tân.
Trong ống kính còn có đồng nghiệp ngồi đối diện bàn của cô, giữa chừng đồng nghiệp đó còn quay đầu nói một câu với Tiêu Dĩ Lâm.
Là Tiêu Dĩ Lâm hỏi trước: “Xin chào, luật sư Du đi đâu rồi?”
“Ồ, ra ngoài với tổng giám Triệu của bộ phận tiêu thụ các cô rồi, không biết chừng nào mới về nữa.”
“Đi với Triệu Thụ Quần à?”
“Ừ.”
Video kết thúc.
Tiêu Dĩ Lâm nhắc nhở cô: “Đừng nói đấy là hợp đồng tôi làm thêm một phần khác đặt lên bàn cô là vì muốn giá họa cho cô nhé. Tôi tới chỗ cô làm việc chỉ cầm theo điện thoại, ở cửa của mấy người có camera giám sát, nếu cô không yên tâm thì lúc này có thể đi phòng điều hành mở lại xem.”
Du Khuynh không phải không tin lời Tiêu Dĩ Lâm nói, con người Tiêu Dĩ Lâm trong mắt chỉ có lợi ích, không đến mức vì cãi nhau với cô mà muốn dùng pháp luật chỉnh cô, càng không thể ném đá giấu tay vì như thế sớm muộn cũng sẽ bại lộ.
Cô đang nghĩ, bản văn kiện trên bàn làm việc của cô cuối cùng là chuyện gì đây.
Cô rất chắc chắn rằng, lúc cô ra ngoài với Triệu Thụ Quần, trên bàn làm việc của cô đã được dọn dẹp gọn gàng rồi.
Tất cả văn kiện đã được khóa trong két bảo hiểm, máy tính cũng tắt rồi, trên bàn ngoại trừ vật dụng làm việc và chiếc cốc ra còn có chậu cây Chương Tiểu Trì tặng thì không còn gì khác.
Tiêu Dĩ Lâm đưa tay đến trước mặt cô.
Du Khuynh lấy lại tinh thần, trả điện thoại cho Tiêu Dĩ Lâm.
Cô thấy tình hình hình như không ổn lắm.
Hôm nay Chương Tiểu Trì không có ở công ty, cô đành phải gọi điện cho đồng nghiệp ngồi đối diện bàn cô, hỏi: “Sáng nay có người đến đưa văn kiện cho tôi đúng không?”
Đồng nghiệp đó ngập ngừng chốc lát: “Tôi luôn bận nên không chú ý.”
“Cảm ơn.” Du Khuynh cúp điện thoại.
Tiêu Dĩ Lâm cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, không thú vị đâu. Tôi đã gọi điện cho quản lí Châu rồi, chị ấy nói hợp đồng đã đưa tới cho cô từ sớm rồi, nên lúc nãy tôi mới đến khu làm việc của cô tìm cô đấy.”
Du Khuynh không rảnh đoái hoài tới Tiêu Dĩ Lâm, cô gọi điện cho Châu Doãn Lỵ.
Tiêu Dĩ Lâm cho rằng Du Khuynh lại gọi điện cho đồng nghiệp khác, cô ta hất cằm: “Có dám gọi điện thoại cho quản lí Châu ngay trước mặt tôi không? Chúng ta đối chất ngay tại chỗ, xem tôi có vu oan cho cô không.”
Du Khuynh trực tiếp mở loa ngoài.
Châu Doãn Lỵ bắt máy: “Du Khuynh à, có chuyện gì?”
“Quản lí, bản hợp đồng trên bàn tôi là chị cho người đặt lên phải không?”
“Hợp đồng gì? Hôm nay tôi không có cho người đưa hợp đồng. Sao thế?”
“Chính là hợp đồng nhà kinh doanh bên Thiên Tân của Tiêu Dĩ Lâm đó.”
“Không phải mấy ngày trước đã đưa cho cô rồi sao? Tôi có điện thoại liên quan đến vụ kiện rồi, cúp đây.”
Lần này cô có trăm miệng cũng cãi không được.
Công ty bọn cô chỉ có lối đi, thang máy, giữa cầu thang và một vài khu vực công cộng là có lắp camera, trong nội bộ khu làm việc thì không có.
Cho dù có đồng nghiệp khác tới đưa văn kiện, trong tình huống cô vắng mặt cũng không thể trực tiếp để trên bàn được.
Lỡ như làm mất lại không có thủ tục giao nhận thì trách nhiệm thuộc về ai?
Tóm lại bất cứ người nào trong bộ phận pháp vụ của họ cũng không dám làm như vậy.
Nhưng hôm nay lại có người làm vậy rồi.
Giờ phút này, cô bỗng bừng tỉnh hiểu ra, là Châu Doãn Lỵ mượn việc này chỉnh đốn cô.
Cho nên dù đồng nghiệp ngồi đối diện bàn cô có nhìn thấy Châu Doãn Lỵ đặt hợp đồng lên bàn cô đi chăng nữa cũng sẽ nói là: Đang bận, không để ý.
Rất bình thường.
Không có ai chịu vì một đồng nghiệp mới vào làm có mấy tháng mà chọn đắc tội với cấp trên của mình.
“Sao không nói chuyện rồi? Tôi không vu oan cho cô chứ?”
Nói xong, Tiêu Dĩ Lâm tức tới bắt đầu nói khống: “Là vừa nghe Triệu Thụ Quần tìm cô ra ngoài thì kích động tới nỗi văn kiện trên bàn cũng không kịp thu dọn không?”
“Có lẽ cô có nằm mơ cũng không ngờ tới, tôi sẽ đến khu làm việc tìm cô rồi quay lại chứng cứ trên bàn của cô đúng không?”
Cô ta liếc mắt nhìn chiếc túi xách mới của Du Khuynh: “Chiếc túi này không tệ nhỉ, hôm qua mới nhận được, hôm nay đã vội đeo lên rồi. Cũng phải, đi ra ngoài cùng nhau thì nhất định phải đeo lên chứ.”
“Ôi chao!”
Trong lòng các đồng nghiệp vây quanh không hẹn mà hiện ra hai chữ này, dựa theo nhiều năm kinh nghiệm hóng chuyện, bọn họ ngửi ra mùi gian tình.
Những lời Tiêu Dĩ Lâm vừa nói rõ ràng đang nói móc Du Khuynh.
Vậy mà lại hóng được chuyện kinh thiên động địa thế này. Hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông, đáng để xem nha.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Du Khuynh cụp mắt, chiếc túi này của Phó Ký Trầm cũng giống như con người của anh, rất dễ gây ra chuyện.
Cô nhấc mí mắt: “Giám đốc Tiêu, cô có chuyện gì cứ nói, trên công việc cô ồn ào ầm ĩ thế nào tôi cũng không tính toán với cô, đều là vì tiền lương cả. Nhưng nếu cô ăn nói lung tung công kích con người tôi, bôi nhọ danh tiếng của tôi, rồi sẽ có ngày cô vừa khóc vừa xin lỗi tôi.”
Tiêu Dĩ Lâm cười khẽ, trong nụ cười đầy sự trêu chọc. “Ai bôi nhọ cô? Sự thật thế nào trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết không phải sao?”
Du Khuynh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đoán Phó Ký Trầm sắp tới rồi, cô không muốn để anh nhìn thấy.
Loại tranh chấp cãi vã này thật sự quá hạ thấp bản thân.
“Tiêu Dĩ Lâm, tôi có lòng tốt khuyên cô một câu, cơm cô có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Nếu không thì mùi vị của sự vả mặt không dễ chịu chút nào đâu.”
Người đi ngang qua bọn họ vào nhà ăn ăn cơm, đi một bước ngoảnh đầu ba lần, đi còn chậm hơn cả ốc sên.
Du Khuynh không có thời gian đôi co chuyện chẳng đâu vào đâu với Tiêu Dĩ Lâm trước mặt mọi người. “Đừng cản đường nữa, ảnh hưởng giờ ăn cơm của người khác. Đợi tới giờ làm, cô có uất ức gì cứ báo với lãnh đạo các cô, bộ phận pháp vụ bên này đương nhiên sẽ phối hợp. Tôi tin cô không đổ oan cho tôi, nhưng tôi cũng không hề ém hợp đồng của cô.”
Tiêu Dĩ Lâm bật cười, trong nụ cười đầy chế giễu, có tự giễu cũng có nỗi uất ức nói không nên lời.
Cô ta thế nào cũng không ngờ tới, Triệu Thụ Quần lại dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta như vậy.
Tuy nói, giữa cô ta và Triệu Thụ Quần đều là vì nhu cầu, anh tình tôi nguyện.
Nhưng chuyện chia tay tới quá mức đột ngột, còn là cô ta bị đá.
Nói trong lòng cô ta không có uất hận là giả.
Cô ta nhìn Du Khuynh: “Tìm lãnh đạo của tôi? Bây giờ tìm anh ta hay không có gì khác biệt sao?”
Quần chúng vây xem lúc này đã tin lời đồn trước đó rồi, hóa ra Tiêu Dĩ Lâm có cãi vã với Triệu Thụ Quần thật.
“Cô đi đường tắt, có túi xách mới. Cô ôm được đùi to, có chống lưng rồi. Cô ém hợp đồng của tôi, kết quả nói một câu nhẹ hẫng tìm lãnh đạo của tôi, định tống cổ tôi đi. Cô cảm thấy bản thân mặc kệ thế nào phía sau cũng có người thu dọn tàn cục cho cô sao hả.”
Nói xong, nổi giận trong lòng Tiêu Dĩ Lâm cũng bộc phát.
“Du Khuynh, cô chướng mắt tôi thì cứ lấy bản lĩnh thật của cô ra, chứ đừng đâm một dao sau lưng tôi. Tôi khinh nhất chính là kiểu phụ nữ tiểu nhân đắc chí này của cô.”
Du Khuynh nhìn cô ta bằng ánh mắt cảnh cáo: “Đừng tùy tiện chụp cái mũ tiểu tam lên đầu tôi, tôi sợ cô gánh không nổi. Người đàn ông cô nhìn trúng tôi xem thường, người đàn ông tôi nhìn trúng, cô với không tới.”
Một hơi tức của Tiêu Dĩ Lâm nghẹn ứ trong ngực, không lên cũng không xuống. Cô ta hít sâu một hơi.
Xem ra tranh chấp cũng không ra kết quả gì, buổi chiều cô ta sẽ trực tiếp tới bộ pháp vụ nói lý.
Vừa định nhấc chân rời khỏi, đột nhiên xung quanh nổi lên một trận xôn xao.
Du Khuynh ngẩng đầu lên, Tiêu Dĩ Lâm theo sau cũng xoay người lại.
Người đến là Phó Ký Trầm, đi cùng còn có Phan Chính thuộc văn phòng tổng giám đốc.
Phó Ký Trầm đang cụp mắt xem điện thoại, liên tục gõ chữ.
Các cô gái hóng chuyện không còn tâm tư nhiều chuyện nữa, lực chú ý đều đặt hết lên người Phó Ký Trầm.
Trong mắt các cô ấy, cái gương mặt góc cạnh rõ ràng không tìm ra chỗ để xoi mói đó, cộng thêm đôi chân dài kia trông giống như túi xách và quần áo trưng trong tủ kính.
Tuy không thuộc về mình. Nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm tình tốt lên. Các cô gái đưa ánh mắt bát quái nhìn nhau, đáy lòng âm thầm nhảy nhót.
Bọn họ nghĩ ngợi, lần trước gặp được Phó Ký Trầm đến nhà ăn bên này ăn cơm là chuyện của nửa năm trước rồi.
Tiêu Dĩ Lâm híp mắt, hôm nay xui xẻo đến cực điểm rồi, bình thường muốn gặp thì gặp không được, kết quả hôm nay khi cô ta đang châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì bị ông chủ nghe thấy.
Đây là vận may lớn thế nào cơ chứ.
Du Khuynh bình tĩnh chào hỏi: “Phó tổng, thư ký Phan.”
Phó Ký Trầm chỉ hơi gật đầu, không nói gì cả.
Cảm giác cường thế cùng với cảm giác áp bức tản ra từ trên người anh như đang phát bừng ra cả lối đi này.
Du Khuynh không nhìn Phó Ký Trầm nữa, cô sợ bản thân kiềm không được liếc mắt trêu chọc anh.
Giữa cô và anh cách nhau không đến hai mét, như xa như gần vừa đủ để cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Mấy ngày nay, mỗi tối trước khi ngủ cô đều nhìn một lần lời nhắn anh để lại cho cô.
Tin rằng đó là lời nói từ tự đáy lòng anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn ở bên nhau, anh nghiêm túc thảo luận công việc thậm chí là cuộc đời với cô.
Bốn ngày không gặp.
Du Khuynh nhân lúc lực chú ý của các cô gái đặt hết lên người Phó Ký Trầm, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn đi để hòa giải bầu không khí: [Phó tổng, em vẫn nhận ra anh. Anh thì sao?]
Bên kia, Phó Ký Trầm gọi vào điện thoại trong văn phòng của mình, đặt bên tai cũng học tự biên tự diễn: “Xem xong rồi. Có không ít vấn đề, tôi sẽ gửi we chat cho anh.”
Sau đó cúp điện thoại.
Anh cúi đầu gõ chữ, giống như không quan tâm đến việc đang xảy ra ở hiện trường.
Không có ai nghi ngờ rằng Phó Ký Trầm đang gửi tin nhắn với Du Khuynh.
Rất nhanh, màn hình điện thoại của Du Khuynh sáng lên.
Phó Ký Trầm: [Cô ta đã nói em là tiểu tam rồi, khi nãy sao em không kín đáo mà đi khích cô ta như thế vậy? Giờ anh đã ở đây rồi, em cứ nói với cô ta rằng, người đàn ông của em là anh.]
“……”