Kỷ Khinh Chu lén quan sát vị Hằng Quận vương này vài lần, đối phương khoảng mới 16-17 tuổi, khuôn mặt anh tuấn chưa mất đi nét trẻ con, đặc biệt là khi đứng chung với Lý Trạm, sự trẻ con này càng rõ ràng hơn.
Kỷ Khinh Chu thầm nghĩ, có đôi khi khí tràng và tuổi tác không liên quan gì nhau.
Mặc dù Lý Trạm lớn hơn vị Hằng Quận vương này 4-5 tuổi, nhưng Kỷ Khinh Chu thấy rằng, cho dù Lý Trạm lúc 16-17 tuổi, đoán chừng cũng rất lão luyện, tuyệt đối sẽ không giống Hằng Quận vương, đem cảm xúc viết hết lên mặt. Nói cách khác, Hằng Quận vương cho dù lớn thêm mấy tuổi, khí tràng cũng không thể nào so với Lý Trạm.
Kỷ Khinh Chu không nhớ rõ mô tả có liên quan đến Hằng Quận vương trong sách, chắc là đối phương không có độ tồn tại, đoán chừng cũng chỉ là vai phụ có tên mà thôi.
Lý Trạm ôm tiểu hoàng đế dẫn theo Kỷ Khinh Chu đi thẳng về phía trước, căn bản không để ý đến Hằng Quận vương.
Hằng Quận vương vài bước đuổi kịp, lần nữa chặn trước người Lý Trạm, nói: “Tam ca, huynh không thể để y vào gặp bá phụ.”
Không cần phải nói, “y” ở đây khẳng định là chỉ Kỷ Khinh Chu.
Ánh mắt Lý Trạm lạnh nhạt liếc nhìn Hằng Quận vương, một lời cũng không nói, khí thế của Hằng Quận vương liền thấp hơn một bậc. Kỷ Khinh Chu thấy mặt Hằng Quận vương đỏ lên, rõ ràng không muốn thỏa hiệp, nhưng lại vô cùng sợ hãi uy áp của Nhϊếp chính vương.
Không đợi Lý Trạm mở miệng, Kỷ Khinh Chu chợt nhỏ giọng nói: “Vương gia, bệ hạ vẫn đang ngủ, như vầy đến thăm lão vương gia dường như không thích hợp. Không bằng…… nô tài đưa bệ hạ đi nghỉ ngơi trước, đợi bệ hạ dậy rồi lại đến thăm cũng không muộn.”
Kỷ Khinh Chu dứt lời, Hằng Quận vương liền nhìn về phía Lý Trạm, liền thấy vẻ mặt Lý Trạm khẽ động. Sau đó đặt tiểu hoàng đế vào lòng Kỷ Khinh Chu, lại nói với Đổng Đống ở phía sau: “Ngươi không cần đi theo bổn vương.” Ý là để Đổng Đống đi theo tiểu hoàng đế và Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu đón lấy tiểu hoàng đế rồi đi theo Đổng Đống vào phòng cho khách trong viện tử nghỉ tạm.
Hằng Quận vương nhìn theo bóng dáng của Kỷ Khinh Chu, mặt đầy kinh ngạc.
Hắn thực sự không ngờ, Lý Trạm sẽ nghe lời Kỷ Khinh Chu.
Lý Trạm không để ý đến hắn, sải bước đi đến chỗ ở của lão vương gia.
Hằng Quận vương phục hồi lại tinh thần đuổi theo, mở miệng chất vấn: “Tam ca, vì sao huynh muốn đưa y đến đây? Huynh biết rõ việc cả nhà Kỷ gia bị hạch tội có liên quan đến bá phụ, hiện giờ bá phụ bệnh nặng, huynh lại đưa y đến đây……”
“Sao đệ còn lo lắng hơn cả bá phụ vậy?” Lý Trạm nói: “Chuyện Kỷ gia bị hạch tội, lẽ nào đệ cũng thêm dầu vào lửa sao?”
Hằng Quận vương bị một câu của hắn làm nghẹn họng, mặt đỏ bừng, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Lý Trạm dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói: “Ồ… Bổn vương nhớ ra rồi, thiếu chút nữa đệ đã đính hôn với tiểu thư Kỷ gia rồi, khi biết Kỷ gia bị hạch tội, người liền chủ động phủi sạch quan hệ trước mặt tiên đế…… Bổn vương nhớ không sai chứ?”
“Ngươi......” Hằng Quận vương nghe vậy mặt đầy tức giận, “Ngươi cố tình đưa y đến đây, chính là để sỉ nhục ta sao?”
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên mặt Hằng Quận vương, sau đó cười nhạt, nói: “Tứ đệ, lúc nào đệ cũng đề cao bản thân, cho rằng mọi người đều muốn khó dễ ngươi. Chưa nói bổn vương hoàn toàn không biết ngươi ở đây, ngay cả Kỷ Khinh Chu…… Đệ không thấy ánh mắt y nhìn đệ vừa rồi sao, đệ cảm thấy y còn nhớ rõ đệ sao?”
Lời này của Lý Trạm như đâm một nhát vào lòng Hằng Quận vương, thiếu niên hơi hoảng hốt, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Kỷ Khinh Chu nhìn hắn, quả thực bình tĩnh lại mù mờ, dường như thực sự đã quên đi hắn……
Trên mặt Hằng Quận vương hiện ra biểu tình tự giễu, cơn giận trước đó nhất thời tiêu tan.
Người kia ngay cả hận hắn cũng không muốn, thật sự đã quên hắn rồi sao?
Kỷ Khinh Chu được người dẫn đến phòng cho khách. Cậu vốn định đặt tiểu hoàng đế xuống, nhưng tiểu hoàng đế ngủ đến mơ mơ hồ hồ ôm lấy cậu không chịu buông tay, Kỷ Khinh Chu đành phải ôm tiểu hoàng đế ở trong lòng ngồi tựa vào giường.
Tiểu hoàng đế trước nay ham ngủ, đặc biệt là khi ngồi xe ngựa rất dễ buồn ngủ. Kỷ Khinh Chu đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không thể dậy được, tự điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào giường bắt đầu suy nghĩ.
Thái độ của vị Hằng Quận vương này đối với cậu rất kỳ quái, trong này chắc chắn có ẩn tình.
Kỷ Khinh Chu mơ hồ nhớ là Đồ Đại Hữu từng nói qua, Hằng Quận vương thiếu chút nữa đã thành em rể của cậu, cũng có nghĩa là đối phương và muội muội của Kỷ Khinh Chu từng đính hôn hoặc là thiếu chút nữa đã đính hôn. Nếu là vậy, sau khi Kỷ gia bị hạch tội, Hằng Quận vương không muốn nhìn thấy cậu chắc là muốn tránh hiềm nghi.
Cậu nhớ Tần Tranh từng nói qua, Hằng Quận vương này mặc dù tuổi còn nhỏ trong tay lại nắm Lại bộ, nói cách khác bất kể năng lực thực tế của hắn như thế nào, trên danh nghĩa vẫn có chút địa vị trong triều đình. Thế tại sao thượng triều chưa từng thấy hắn? Cũng không thấy hắn đến Ngự thư phòng hay là Anh Huy các nghị sự.
Chẳng lẽ là vì Hằng Quận vương và Nhϊếp chính vương bất hoà?
Nếu là như vậy, hôm nay Nhϊếp chính vương đưa cậu đến đây, là cố ý làm Hằng Quận vương khó chịu sao? Kỷ Khinh Chu rất nhanh lại xua đi ý tưởng này, lấy hiểu biết của cậu về Lý Trạm, Lý Trạm không phải là người nhàm chán như vậy, cũng sẽ không làm loại chuyện không có trình độ này.
Lẽ nào…… Lý Trạm đưa cậu tới đây, có liên quan đến lão vương gia sao?
Suy nghĩ Kỷ Khinh Chu quay nhanh, nhớ ra bản thân hình như đã đọc qua tình tiết này trong sách, vị lão vương gia này dường như có liên quan đến chuyện Kỷ gia bị hạch tội. Chỉ là chi tiết cụ thể thế nào cậu không nhớ rõ, đại khái là có ấn tượng như vậy, cũng không biết là có chính xác hay không.
Nếu là như vậy, phản ứng trước đây của Lý Trạm và phản ứng Hằng Quận vương khi thấy cậu, ngược lại hoàn toàn có thể lý giải được!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Kỷ Khinh Chu có rất nhiều nghi vấn, đáng tiếc người bên cạnh bây giờ là Đổng Đống, cậu cũng không thể hỏi thẳng, tránh rước lấy nghi ngờ.
---
Tại phòng lão vương gia.
Lý Trạm và Hằng Quận vương cùng đứng trước giường lão vương gia hành lễ, lão vương gia dựa vào bên giường nhìn hai người, sắc mặt có chút ảm đạm, xem ra bệnh không nhẹ.
Lão vương gia là bá phụ của Lý Trạm, nay tuổi đã ngoài 60, tóc hoa râm, bây giờ lại bệnh một trận, tinh thần cả người trông càng sa sút, mơ hồ có dấu hiện không lâu nữa sẽ chết.
“Bệ hạ đâu?” Lão vương gia hỏi.
“Bệ hạ trên đường đi đã ngủ mất, bây giờ đang ở trong phòng khách.” Lý Trạm đáp.
Lão vương gia nghe vậy gật đầu, cười nói: “Lúc còn nhỏ phụ hoàng các ngươi cũng rất thích ngủ, ta và hắn cùng nhau đến Cung Thục học, hắn thường nghe chưa được mấy câu liền nằm bò ra bàn ngủ gà ngủ gật. Có khi tan học vẫn chưa về tới tẩm điện, hắn liền nằm trên lưng ta mà ngủ mất…… ”
Lão vương gia hồi tưởng lại những ngày còn nhỏ, trong ánh mắt mang theo mấy phần xúc động, sau đó lại nói: “Đáng tiếc sức khoẻ hắn không tốt, tuổi còn trẻ mà đã đi rồi…… Hôm nay nhìn hai huynh đệ các người đứng đây, ta liền nhớ tới trước kia…… Nếu con người không bao giờ già đi thì thật là tốt biết bao.”
Lý Trạm và Hằng Quận vương im lặng nghe lão vương gia tâm tình, đều không nói lời nào.
“Ta bây giờ cũng đã già rồi, vốn không muốn xen vào chuyện của các ngươi, nhưng phụ hoàng các ngươi trước khi đi đã giao phó cho ta, dù sao cũng nên thay hắn giải quyết.” Lão vương gia nói xong khoát tay với gia bộc bên cạnh, đối phương từ trong hộp bên cạnh lấy ra một quyển trục minh hoàng sắc*, sau đó đem quyển trục đưa cho Lý Trạm.
Lý Trạm mở ra xem, mày nhíu lại một cái gần như không thể nhận ra.
Hằng Quận vương bên cạnh thì biến sắc, có chút kinh ngạc mà nhìn lão vương gia.
*màu vàng sáng
“Phụ hoàng các ngươi trước lúc ra đi, Trạm nhi chỉ mới 16 tuổi, Trinh nhi còn nhỏ hơn, chỉ mới 11…… Hôn sự của các ngươi là điều mà hắn vẫn luôn lo lắng, lâm chung còn không quên giao phó cho ta.” Lão vương gia nói: “Vốn cho rằng lão đại vẫn sẽ ổn, tương lai cũng có thể chăm sóc huynh đệ các ngươi, kết quả hắn tuổi còn trẻ đã qua đời, trọng trách này chung quy vẫn rơi trên người ta…… Di chiếu này ta đã nhận, nên phải thay phụ hoàng các ngươi làm cho xong, bằng không sau này làm sao ăn nói với hắn.”
Hằng Quận vương nghe vậy nói: “Thế nhưng hoàng huynh băng hà chưa đầy một năm, hôn sự của bọn ta…… ”
“Triều Đại Du chúng ta không có mấy quy tắc này…… làm em cũng không cần giữ đạo hiếu với huynh trưởng.” Lão vương gia không đợi Hằng Quận vương nói xong liền ngắt lời hắn nói: “Thời gian của ta không còn nhiều, hôm nay ta cũng không phải là cùng các ngươi thương lượng…… Hôn nhân đại sự, từ trước đến nay đều là do cha mẹ làm chủ, các ngươi mặc dù không phải do ta sinh, nhưng đã gọi ta một tiếng bá phụ, bây giờ lại có di chiếu tại đây, ta liền vượt quyền một lần…… làm chủ cho các ngươi.”
Hằng Quận vương còn muốn nói gì đó, nhưng lão vương gia đã khoát tay với hắn, tỏ ý không cần nói nhiều.
Lý Trạm từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, không từ chối cũng không đưa ra ý kiến khác.
“Hôm nay các ngươi ở lại viện tử, trở về tự mình suy ngẫm…… Ngày mai Trương Thượng thư của Lại bộ sẽ đến đây, ta cố ý mời hắn đến làm chứng, các ngươi……
Khụ khụ……
Khụ khụ…… ”
Lão vương gia ho dữ dội mấy tiếng, hai người định bước tới, lão vương gia lại khoát tay nói: “Về đi…… Bổn vương phải nghỉ ngơi……”
Cả hai không nói gì nữa, đành phải rời đi.
“Tam ca, huynh thật sự nguyện ý thành hôn sao?” Hằng Quận vương hỏi Lý Trạm.
Lý Trạm nghe vậy nhướng mày, không trả lời.
“Lúc hoàng huynh còn sống, từng nhiều lần đề cập đến chuyện hôn sự của huynh, huynh trước sau đều không nhượng bộ.” Hằng Quận vương nói: “Người trong triều đều rất hiếu kỳ, vì sao huynh không muốn thành hôn. Thực sự đệ cũng không hiểu.”
Lý Trạm vẫn im lặng, rõ ràng không định trả lời câu hỏi này.
“Với thân phận như chúng ta, chuyện hôn nhân từ trước đến nay đều không thể tự mình quyết định, cũng không có gì để nói.” Hằng Quận vương tự nói: “Lúc trước hoàng huynh muốn ta lấy tiểu thư Kỷ gia, ta vốn không muốn. Ta biết người của Kỷ gia đều mắt cao hơn đầu, họ căn bản không để ý thân phận của ta, trong mắt bọn họ, một quận vương như ta e rằng cũng không bằng môn khách trong phủ thái phó……”
“Giờ nói những lời này để làm gì?” Lý Trạm nói.
“Ta chỉ không hiểu…… Rốt cuộc ta đã làm gì sai?” Hằng Quận vương nói.
Lý Trạm liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi không làm gì sai, vậy Kỷ gia đã làm gì sai?”
Hằng Quận vương nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt trở nên mờ mịt và khổ sở.
“Ngươi cả ngày chỉ biết tự trách mình, cảm thấy cả thiên hạ chỉ mình ngươi chịu oan ức.” Lý Trạm mỉa mai: “Sao ngươi không hỏi đại công tử Kỷ gia bị lưu đày, tam tiểu thư bị sung quan kỹ*, và Kỷ Khinh Chu trở thành nội thị…… Họ không vô tội sao?”
Hằng Quận vương sững người tại chỗ, hồi lâu không nói được lời nào, Lý Trạm không muốn phí lời với hắn nữa, trực tiếp rời đi.
---
*quan kỹ: gái điếm được triều đình chính thức nhìn nhận, dựa vào nơi sở hữu phân làm quan kỹ, cung kỹ, doanh kỹ (cho quân đội), gia kỹ, tư kỹ,... Công việc là ca hát, nhảy múa, phục vụ tìиɧ ɖu͙©,...