Kỷ Khinh Chu không ngờ tới Nhϊếp chính vương sẽ hỏi cậu trước mặt triều thần, tức khắc hoảng sợ, vội lấy lại bình tĩnh nói: "Nô tài không hiểu luật hình, không biết Thận Hình ti tại sao lại có hành động này, nhưng nô tài hôm qua trông thấy tình cảnh kia, cả gan suy đoán Thận Hình ti có lẽ là muốn để cho chúng thần lấy đó làm gương? Chỉ cần bọn nô tài đều trung tâm vì bệ hạ làm việc, chuyện này sẽ không tái diễn.”
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, nói: “Chư vị cảm thấy sao?”
Chúng thần nhất thời không dám trả lời, nhưng cũng biết không nên tiếp tục truy vấn chuyện này.
"Bổn vương nghe nói hôm qua rất nhiều người bị dọa đến suýt sinh bệnh, sau khi suy nghĩ lại, cảm thấy hình phạt này quá mức nghiêm khắc." Lý Trạm nói: "Dù gì cũng từng là người hầu hạ cho bệ hạ, mặc dù phạm vào kiêng kỵ, nói về tình vẫn nên khoan dung. . ."
Mọi người sửng sốt, vạn vạn không ngờ tới thái độ của Lý Trạm.
Vốn cho là hắn sẽ mượn chuyện này để nói đến chuyện của hắn, ai dám bắt chước đều có kết cục như thế, các ngươi suy nghĩ cho kĩ đi!
Lý Trạm nói thế này, ngược lại làm cho mọi người có chút bối rối.
Sao không giống những gì bọn họ nghĩ hết vậy?
"Sinh nhật thái hậu mới qua không lâu, trong cung vốn không nên thấy máu, bổn vương và bệ hạ cũng nên noi theo tiên đế khoan dung nhân từ." Lý Trạm hít một hơi thật sâu, nói: "Chư vị cảm thấy sao?"
Chúng thần lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trăm miệng một lời nói: "Vương gia anh minh."
Lý Trạm gật đầu, nói: "Theo ý chư vị vậy, sau này nếu có cung nhân phạm tội nhưng không phải chuyện đại nghịch bất đạo thì chỉ cần dạy bảo lại, khấu trừ bổng lộc, không nên động một chút là đòi đánh đòi gϊếŧ, tổn hại đến danh tiếng của bệ hạ."
Mọi người lập tức đồng thanh hô: "Vương gia anh minh."
Kỷ Khinh Chu ở bên cạnh nghe xong, cũng là vẻ đầy ngơ ngác, nhất thời cũng không rõ Lý Trạm đang làm gì.
Sau khi hạ triều, các triều thần như ong vỡ tổ.
Hôm nay trước khi vào triều, tất cả bọn họ đều tràn đầy oán giận, cho rằng hành động hôm qua của Nhϊếp chính vương là gϊếŧ gà dọa khỉ, nói không chừng hôm nay liền hoàn toàn trở mặt, thừa dịp làm cho triều thần khϊếp sợ lập lên uy phong.
Nhưng thái độ của Nhϊếp chính vương lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Rốt cuộc vương gia có ý gì?"
"Đánh một cái tát, lại cho táo ngọt?*"
"Hôm nay vương gia nói thế thì sau này sẽ không tùy tiện dùng cực hình nữa, chúng ta ngược lại cũng không cần phải lo sợ..."
Mọi người ta một câu ngươi một câu, nhưng hiển nhiên là không ai sờ thấu tâm tư của Nhϊếp chính vương.
Nhưng có một điểm mà bọn họ đạt cùng nhận thức, Nhϊếp chính vương hôm nay không còn khoan dung ẩn nhẫn như trước, mặc dù hắn chưa trực tiếp trở mặt, nhưng mọi chuyện từ lúc vào Anh Huy các cho đến chuyện hôm qua đều cho thấy rõ, hắn không sợ những lời can gián của các ngôn quan và cũng không đem những lời phê bình của bọn họ để vào mắt.
Như thế này mọi người đành bó tay.
"Ngôn quan chính là như vậy, ngươi càng để ý lời nói của bọn họ, họ càng hăng hái, ngươi cứ trực tiếp một câu "lão tử không nghe" ném mặt mũi bọn họ thì họ cũng không có cách nào." Tần tranh cười nói: "Cho nên có đôi khi ở trước mặt bọn họ không bày ra bộ dáng quân tử gì, vẫn là bộ dáng vô lại dễ sử dụng."
"Chu Chu, ngươi nói có phải là lý do này không?" Tần Tranh tựa đầu vào vai Kỷ Khinh Chu hỏi.
Kỷ Khinh Chu không nói nên lời cũng không muốn phản ứng hắn.
Sau khi hạ triều Lý Trạm không trở lại Anh Huy các mà đến Phúc An cung.
Tiểu hoàng đế đang nằm dựa trên giường không muốn đứng dậy, khi thấy Lý Trạm liền dang tay đòi bế.
Lý Trạm bế tiểu hoàng đế lên ước lượng, nói: " Ngày mai không thể ngủ nướng nữa phải tảo triều."
"Không đi không được sao?" Tiểu hoàng đế bĩu môi cực kỳ tủi thân nói.
Hai ngày nay không cần phải tảo triều, tiểu hoàng đế nếm được vị ngọt của việc ngủ nướng, cảm giác mỗi ngày không cần dậy sớm thực sự quá tuyệt vời. Tuổi này của nó đang lúc ngủ không đủ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy, thật sự là làm khó nó mà.
"Không được." Lý Trạm nói.
Tiểu hoàng đế quay đầu nhìn Kỷ Khinh Chu, dang tay về hướng cậu.
Kỷ Khinh Chu tiến lên đón lấy, tiểu hoàng đế ôm cổ cậu nói: "Kỷ công công, mau khuyên nhủ hoàng thúc đi, hoàng thúc nghe lời ngươi nhất mà."
"Chuyện này..." Kỷ Khinh Chu mặt đầy xấu hổ, hoàng thúc ngươi hiện giờ phong vô hạn, toàn triều văn võ đều bị hắn trừng trị, giận mà không dám nói gì, ta ở trước mặt hắn rắm cũng dám thả, nhóc làm khó anh quá rồi đó?
"Ngươi mau nói đi!" Tiểu hoàng đế cầu khẩn: "Ta không muốn dậy sớm đâu."
Kỷ Khinh Chu gượng cười, đành phải miễn cưỡng nói với Lý Trạm: "Vương gia, bệ hạ tuổi còn nhỏ, sáng sớm không dậy nổi cũng là bình thường."
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Chu, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy để nó ngủ thêm một ngày."
Kỷ Khinh Chu:…
"Whoaa… Ta thích ngươi nhiều lắm!" Tiểu hoàng đế cọ cọ lên mặt Kỷ Khinh Chu, mặt mày rạng rỡ.
Cung nhân hầu hạ tiểu hoàng đế rửa mặt thay đồ, sau đó cùng Lý Trạm dùng bữa sáng. Ăn xong tiểu hoàng đế không chịu đến Cung Thục, nhất quyết đòi Kỷ Khinh Chu đi theo, Lý Trạm liền cho phép, tiểu hoàng đế lập tức vui vẻ, như là được ông trời tặng cho một món quà.
"Kỷ công công, bọn họ nói ngươi đi hầu hạ cho hoàng thúc, ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa." Tiểu hoàng đế được Kỷ Khinh Chu bế, oan oan ức ức nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy lập tức có chút chua xót, tiểu hoàng đế chỉ mới hơn 4 tuổi, nếu ở xã hội hiện đại mới đến tuổi đi nhà trẻ, nhưng bây giờ tiểu hoàng đế khi trời chưa sáng đã phải rời giường, ngồi trên long ỷ ngủ gà ngủ gật.
Thực sự là từ khi có Kỷ Khinh Chu, sinh hoạt của nhóc cũng thoải mái hơn nhiều.
Chính là vì vậy, nó thực sự rất thích cậu, nguyện ý thân thiết với Kỷ Khinh Chu.
Tiểu gia hỏa không hiểu nhân tình thế sự lại có trực giác làm người kinh ngạc, ai tốt với nó, ai không tốt với nó, kỳ thực trong lòng đều hiểu rõ.
"Vậy, bằng không... sau giờ học, thần đem bệ hạ đến Anh Huy các nhé?" Kỷ Khinh Chu nói.
"Tốt quá!" Tiểu hoàng đế liền vui vẻ, nói: "Ta không muốn đến Ngự thư phòng nữa, hoàng thúc không ở đó, ngươi cũng không, kẹo ta giấu đều không có người nào ăn."
Ngày hôm đó, sau khi tiểu hoàng đế tan học, Kỷ Khinh Chu liền tự chủ trương dẫn nó đến Anh Huy các.
Lý Trạm dường như đã sớm dự liệu được, vẻ mặt không có một chút kinh ngạc.
Hôm nay tiểu hoàng đế vô cùng vui vẻ, ở trong viện tử leo lên leo xuống chơi đùa cả người đầy đất, cuối cùng chạy lại ngồi lên chân Lý Trạm, dây bẩn cả người Lý Trạm.
Thẳng đến chiều tiểu hoàng đế chơi mệt, nằm bò trên giường ngủ khò khò, Lý Trạm cuối cùng mới được giải thoát.
Kỷ Khinh Chu thấy cả người hắn bị tiểu hoàng đế dây đầy đất, liền hỏi hắn có muốn đi tắm thay đồ hay không.
Lý Trạm hơi do dự, gật đầu, sau đó nói với Kỷ Khinh Chu: "Chút nữa ngươi vào hầu hạ bổn vương tắm."
Kỷ Khinh Chu:…
Tần Tranh vốn đang sắp xếp giấy tờ, nghe vậy liền lại gần bên tai Kỷ Khinh Chu bắt chước Lý Trạm nhỏ giọng nói: "Chút nữa ngươi vào hầu hạ bổn vương tắm nhé." Nói xong nhịn không được cười khà khà, hướng Kỷ Khinh Chu lộ ra nụ cười đê tiện.
Kỷ Khinh Chu:...
Kỷ Khinh Chu và Lý Trạm cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau trong phòng tắm, lần trước là ở biệt uyển, nhưng lúc ấy còn có Tần Tranh ở đó, lần này chỉ có hai người bọn họ.
"Sao thế, chưa từng hầu hạ à?" Lý Trạm đứng trước mặt cậu hai tay dang rộng muốn để Kỷ Khinh Chu thoát y cho hắn.
Kỷ Khinh Chu đúng là chưa từng hậu hạ tắm gội, nhưng cũng không dám từ chối đành phải tiến lên đem y phục trên người Lý Trạm từng cái từng cái cởi ra.
Màu da Lý Trạm hơi đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cơ bắp mang sức mạnh của nam nhân. Hắn cao hơn Kỷ Khinh Chu gần nửa cái đầu, lúc hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt Kỷ Khinh Chu hơi rủ xuống dừng lại trên ngực Lý Trạm.
Kỷ Khinh Chu phát hiện trên ngực trái của Lý Trạm có một vết đao chém, mặc dù vết thương đã kết vảy, nhưng nhìn như còn rất mới, có lẽ thời gian xuất hiện cũng chưa lâu. Kỷ Khinh Chu nhịn không được xúc động, nếu vết thương này sâu hơn một chút, nó sẽ đâm vào trái tim, không biết là do ai gây ra...
"Biết vì sao trước nay bổn vương không để nội thị hầu hạ không?" Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Chu sửng sốt, nói:" Là vì... không tín nhiệm?"
Lý Trạm quay người đi xuống hồ, ánh mắt Kỷ Khinh Chu dừng lại trên lưng Lý Trạm chốc lát, trong đầu bỗng nhớ tới hình ảnh đêm đó ở Phụng Tiên các. Đêm đó cậu có hơi điên cuồng, cào lên lưng Lý Trạm không ít vết thương, lúc cậu ở trong phòng tắm mới phát hiện móng tay dính đầy máu.
Hiện giờ vết sẹo trên lưng Lí Trạm gần như không nhìn thấy, cũng không biết Lý Trạm còn nhớ chuyện đêm đó hay không.
"Tần Tranh từng nói, không sợ người có dục có cầu, người đáng sợ nhất là người vô dục vô cầu." Lý Trạm ngồi trong hồ quay lưng lại với Kỷ Khinh Chu, nói: "Trước đây bổn vương vẫn luôn cho rằng, nội thị đều là người vô dục vô cầu, người đã không có sở cầu liền không có điểm yếu, hiển nhiên cũng không có chỗ nào có thể gây khó dễ..."
Kỷ Khinh Chu sửng sốt, không biết vì sao y lại nói với mình những lời này.
"Ngươi thật sự chưa từng hầu hạ sao?" Lý Trạm hơi nghiêng đầu hỏi cậu.
Kỷ Khinh Chu mới phản ứng lại, vội lấy cái khăn vải sạch chạy đến bên hồ ngồi xổm giúp y kỳ lưng.
Lý Trạm thở ra đầy thoải mái, lúc này mới nói tiếp: "Ngươi chưa bao giờ nói với bổn vương, ngươi rốt cuộc muốn cái gì."
"Thần..." Động tác của Kỷ Khinh Chu ngừng lại, trong lòng có chút căng thẳng.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, trên người Kỷ Khinh Chu đang mặc đồ nội thị, chỉ trong chốc lát trên người đã ra một lớp mồ hôi, nhưng cậu không phân biệt rõ đây rốt cuộc là mồ hôi lạnh hay là do nóng.
"Người có sở cầu, không hẳn là chuyện xấu." Lý Trạm nói: " Miễn là sở cầu này không nên đặt ở nơi không nên nghĩ, tất nhiên sẽ tương an vô sự*."
*tương an: sống yên ổn với nhau
Ngay lúc đó, mặc dù Lý Trạm không nói thẳng, Kỷ Khinh Chu lại lĩnh hội được ý của y, lời này của Lý Trạm là đang chỉ Đường Nghị... Sở dĩ Đường Nghị bị đánh chết là vì hắn dám tính kế lừa gạt tiểu hoàng đế.
Lý Trạm là cảnh cáo cậu không thể lợi dụng tiểu hoàng đế sao?
Tại sao Lý Trạm muốn cảnh cáo cậu?
Cậu đối với tiểu hoàng đế rõ ràng vẫn luôn hết lòng trung thành, tuyệt chưa từng có nửa điểm tâm tư không đúng...
Kỷ Khinh Chu chỉ cảm thấy trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ, nhưng nhất thời không nắm bắt được.
Sau hồi lâu, Lý Trạm nói: "Xem ra người thật sự chưa từng hầu hạ ai, mà thôi… vốn cũng không nên để ngươi..."
Lý Trạm bất ngờ đứng dậy quay sang Kỷ Khinh Chu, đang lúc Kỷ Khinh Chu thất thần còn ngồi xổm bên hồ vì thế cậu không kịp đề phòng suýt nữa đυ.ng vào… của Lý Trạm!
Kỷ Khinh Chu:!
To quá... Thảo nào đêm đó đau đến vậy!