Xuyên Thành Thái Giám Sinh Con Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 30.1

Đêm đó, lúc Kỷ Khinh Chu tắm gội xong vừa từ dục phòng bước ra thì nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài tiểu viện.

Cậu vội khoác ngoại bào đi ra nhìn xem, lại bị Đồ Đại Hữu gọi lại.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?” Kỷ Khinh Chu có chút khẩn trương hỏi.

Đồ Đại Hữu biết cậu đang nghĩ gì, an ủi nói: “Yên tâm đi, Thận Hình ti xử quyết phạm nhân sẽ không ra tay vào ban đêm, ban đêm âm khí nặng, người chết âm hồn bất tán lưu lại quá nhiều lệ khí.”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Huynh không hiếu kỳ bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”

“Nếu không có người tới thông báo với sư phụ, thì chắc không phải đại sự.” Đồ Đại Hữu nói: “Yên tâm đi, không cần để ý tới. Đệ ấy, ngày mai phải tới Anh Huy các hầu hạ, phải thức dậy trước lúc trời sáng, không thể để lỡ thời gian vương gia tảo triều, cho nên đi ngủ sớm một chút.”

Kỷ Khinh Chu tiến cung lâu như vậy, ngày mai vẫn là ngày đầu tiên lên triều, lúc này cũng hơi lo lắng. Thành trưởng thái giám Anh Huy các, khoác trên người hồng bào vẻ vang, cũng có nghĩa là tương lai chỉ sợ không còn cơ hội ngủ nướng.

Ai, thật là một chuyện làm người ta phiền muộn mà.

Kỷ Khinh Chu thở dài, không lòng dạ nào đi tò mò chuyện bên ngoài, trở về phòng liền ngủ.

Có lẽ vì ban ngày suy nghĩ nhiều nên cả đêm Kỷ Khinh Chu đều gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy Tiểu Sơn bị đánh chết ở quảng trường bên ngoài Kim Loan điện, trong mộng Tiểu Sơn bị đánh cả người đều là máu, thống khổ kêu gào cách vài toà cung điện đều có thể nghe được. Mà Hạ Mãn miệng không thể nói, quỳ bên cạnh trơ mắt nhìn Tiểu Sơn tắt thở, cuối cùng lấy ra một con dao đâm vào tim mình.

Kỷ Khinh Chu bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lúc cậu tỉnh dậy trời còn chưa sáng. Cảnh tượng trong mộng vẫn còn rõ ràng trước mắt, trong lòng phiền loạn thật sự không có cách nào ngủ tiếp, dứt khoát đi rửa mặt thay quần áo đến Anh Huy các.

Thời điểm cậu đến bên ngoài Anh Huy các, nội thị canh gác đang bận rộn.

Hiện giờ mọi người đều là cấp dưới của Kỷ Khinh Chu, nhìn thấy cậu đều hướng cậu hành lễ.

“Không cần để ý đến ta, ta ở đây chờ vương gia.” Kỷ Khinh Chu đứng ở ngoài Điện tiền, nói.

“Kỷ công công, vương gia đã dậy rồi.” Một nội thị nói với cậu.

Kỷ Khinh Chu hơi bất ngờ, không nghĩ Lý Trạm sẽ thức dậy sớm như vậy.

Dựa vào quy củ, làm trưởng thái giám của Anh Huy các, từ lúc Lý Trạm rời giường thì Kỷ Khinh Chu phải ở bên cạnh hầu hạ. Thực tế thì cậu cũng không cần làm quá nhiều việc, mấy chuyện vặt vãnh đều có nội thị cấp thấp làm rồi, việc cậu phải làm chỉ là “đi theo” mà thôi.

Giống như Diêu Trường An ngày thường cũng đi theo tiểu hoàng đế, loại “đi theo” này theo một ý nghĩa nào đó, được coi như là một loại vinh quang, đương nhiên Kỷ Khinh Chu cũng không muốn cái loại vinh quang này, nếu cho cậu chọn, cậu tình nguyện đi đọc sách với tiểu hoàng đế.

Tiểu thái giám thay cậu mở cửa, Kỷ Khinh Chu liền bước vào tẩm điện.

Lúc này Lý Trạm đã rửa mặt xong, hai nội thị đang hầu hạ Lý Trạm mặc triều phục.

Kỷ Khinh Chu đứng ở bên cạnh, thoạt nhìn có chút thất thần.

“Kỷ công công, ngài đến đây đi.” Một tiểu nội thị đưa đai ngọc cho Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy giật mình, cậu nhớ rõ Đồ Đại Hữu từng nói về quy định này, hầu hạ chủ tử thay quần áo đều là do thị y nội thị làm, nhưng đai và mão thì có ý nghĩa khác. Như Đồ Đại Hữu, đều là hắn tự mình đeo đai đội mão cho tiểu hoàng đế, Kỷ Khinh Chu đương nhiên cũng phải đeo đai đội mão cho Nhϊếp chính vương.

Lý Trạm mặc triều phục, thân dài đứng đó nhìn Kỷ Khinh Chu, mặt không cảm xúc. Kỷ Khinh Chu nhận lấy đai ngọc bước đến trước người Lý Trạm, cậu đưa tay đem đai ngọc vòng qua eo Lý Trạm, tìm được cái móc trên đai ngọc mắc vào nhưng không dính, đai ngọc suýt chút tuột khỏi tay.

“Kỷ công công……” Thị y nội thị đứng bên cạnh hoảng sợ, sợ cậu đem đai ngọc làm rơi.

“Ta có thể.” Kỷ Khinh Chu hít một hơi thật sâu, lại lần nữa vòng qua eo Lý Trạm, mò mò tìm tìm hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đem móc trên đai ngọc mắc vào được.

Ánh mắt cậu lơ đãng đánh giá thân hình Lý Trạm. Tuy rằng đêm đó ở Phụng Tiên các, bọn họ đã làm chuyện thân mật, nhưng lúc đó tối lửa tắt đèn, hơn nữa cảm xúc lại bị kích động, Kỷ Khinh Chu đâu có thảnh thơi mà “đánh giá” Lý Trạm.

Hôm nay cậu mới phát hiện, dáng người Lý Trạm thon dài, vai rộng eo hẹp, thân thể này quả thực là không thể bắt bẻ. Đáng tiếc cả ngày đều giấu bên trong hoa phục, không có cơ hội nào để khoe ra dáng người. Trong sách, Nhϊếp chính vương Lý Trạm chưa từng lấy vợ, cũng không biết bây giờ có còn giống trong sách, không bị tình cảm trói buộc.

Nếu giống trong sách, đời này Lý Trạm cũng chỉ có thể “triển lãm” cho nội thị ở Anh Huy các thôi.

Nghĩ đến việc này, Kỷ Khinh Chu kiềm lòng không được khẽ thở dài, cũng không biết là đang thay ai tiếc hận.

Tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của thiếu niên, rơi vào trong tai Lý Trạm, làm cho Lý Trạm không khỏi nhướng mày, mở miệng nói: “Nghĩ chuyện gì?”

“Không có.” Kỷ Khinh Chu vô thức phủ nhận, rồi sau đó ý thức được ngữ khí quá cứng nhắc, vội nói thêm: “Nghĩ đến vương gia thức khuya dậy sớm vì nước vì dân, trong lòng không khỏi xúc động.”

Mắt Lý Trạm hơi rũ dừng ở trên mặt thiếu niên, thấy mắt cậu hơi thâm đen, có lẽ đêm qua ngủ không ngon.

“Vương gia đâu?” Lúc này ngoài điện truyền đến âm thanh của Tần Tranh.

Sau đó liền thấy hắn đẩy cửa điện bước vào.

“Ôi, ta đã nói Kỷ tiểu công tử mà mặc đồ màu đỏ thì vô cùng đẹp mắt.” Tần Tranh nhìn thấy Kỷ Khinh Chu tức khắc tươi cười rạng rỡ nói: “Hôm qua ta còn nói với vương gia, hồng bào này chính là may riêng cho ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người trong điện đều dồn ánh mắt nhìn Kỷ Khinh Chu, thiếu niên mặc hồng bào, ngũ quan tinh xảo, làn da vốn trắng nõn lại càng làm người khác chú ý hơn, khí chất lỗi lạc, lại đem một thân nội thị phục tỏa ra vài phần quý khí.

“Để ngươi tới Anh Huy các quả là đúng đắn!” Tần Tranh mở miệng nói: “Dưỡng mắt!”

Kỷ Khinh Chu không muốn đùa giỡn với hắn, nhận lấy mão do nội thị đưa qua, tự tay đội lên cho Lý Trạm.

“Cách tảo triều còn kém hai khắc, vương gia có chuyện muốn xử lý nên đi trước, ta dẫn ngươi đi ăn chút đồ ngon.” Tần Tranh hơi gật đầu với Lý Trạm, sau đó ôm lấy bả vai Kỷ Khinh Chu đi đến Thiên điện, không nghĩ tới Thiên điện lại chuẩn bị cháo cùng điểm tâm.

Tần Tranh kéo cậu ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Kỷ Khinh Chu không rõ nguyên do, nhưng cũng không thấy gì.

“Vương gia không đói, ngươi ăn đi.” Tần Tranh nói với Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu uống non nửa chén cháo, luôn cảm thấy Tần Tranh hôm nay có chút không đúng, ngay cả Lý Trạm thoạt nhìn cũng có chút khác thường. Lại nghĩ đến Tần Tranh mới vừa rồi làm động tác gật đầu với Lý Trạm, giống như là đang báo tin tức gì đó, chẳng qua là không tiện nói rõ trước mặt người khác.

Qua loa dùng xong tảo thiện, Kỷ Khinh Chu liền cùng Lý Trạm đến Kim Loan điện.

Tần Tranh lại không đi cùng, Kỷ Khinh Chu tuy rằng có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

“Ngươi một bụng vấn đề đều viết ở trên mặt.” Trên đường đến Kim Loan điện, Lý Trạm mở miệng nói.

“Rõ ràng vậy sao?” Kỷ Khinh Chu có chút xấu hổ.

“Sao không hỏi?” Lý Trạm nói.

“Lòng ta nghĩ gì vương gia đều có thể đoán được, nếu vương gia muốn nói tự nhiên sẽ nói, nếu không muốn thì ta hỏi nhiều ngược lại quấy nhiễu thanh tịnh của vương gia.” Kỷ Khinh Chu mở miệng nói.

Lý Trạm quay đầu nhìn Kỷ Khinh Chu, vẻ mặt thiếu niên có chút lo âu, nhưng sự lo âu kia được che giấu rất sâu, càng không ảnh hưởng đến dáng vẻ bên ngoài. Lý Trạm không khỏi nhớ tới, hình như từ lần đầu tiên hắn gặp thiếu niên, đối phương vẫn luôn đúng mực như vậy.

Trước đây Lý Trạm không cho cậu xưng “nô tài”, từ đó cậu không gọi mình như vậy nữa.

Cho tới nay đều đối với Lý Trạm vô cùng kính cẩn, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Cho cậu làm cái gì thì cậu liền làm cái đó, không nên hỏi sẽ không hỏi, điều nên nói cũng sẽ không bao giờ giấu giếm.

Lúc hai người đến đại điện, Kỷ Khinh Chu mới phát hiện hôm nay tiểu hoàng đế không tới.

Các triều thần hiển nhiên cũng phát hiện chuyện khác thường này, nhịn không được khe khẽ bàn tán.

Nhưng điều làm các triều thần kinh ngạc rớt cằm chính là thiếu niên hồng bào nội thị đi bên cạnh Nhϊếp chính vương. Cả triều Đại Du đều biết, Nhϊếp chính vương không thích nội thị, cũng không để nội thị hầu hạ bên người.

Mấy ngày trước Nhϊếp chính vương dời đến Anh Huy các, bên cạnh an bài không ít nội thị hầu hạ, chúng thần tuy rằng đều nghe nói, lại chưa từng chính mắt nhìn thấy. Cho đến hôm nay mới chứng thực được lời đồn này, dáng vẻ của thiếu niên áo đỏ quá bắt mắt, cho dù mặc đồ của nội thị, nhưng với khí chất và phong thái kia cũng vượt xa đông đảo thanh niên văn quan võ tướng có mặt ở đây.

“Đó là Kỷ tiểu công tử.”

“A? Thảo nào……”

Trong các vị đại thần có người chỉ ra thân phận của Kỷ Khinh Chu, đề tài thảo luận liền từ “bên cạnh Nhϊếp chính vương có nội thị” chuyển thành “nội thị bên cạnh Nhϊếp chính vương lại là con trai của Kỷ thái phó”……

Cuối cùng thảo luận của chúng thần chỉ có một kết luận: hành động của Nhϊếp chính vương càng ngày càng làm người khác nhìn không thấu!

Tới lúc chính thức bắt đầu lâm triều, chúng thần mới dời lực chú ý khỏi Kỷ Khinh Chu, lần nữa nhớ tới một chuyện khác rất quan trọng, vì sao tiểu hoàng đế không tới?

“Hôm qua bệ hạ nhiễm phong hàn, giờ đang dưỡng bệnh.” Lý Trạm nhàn nhạt nói.

Chúng thần tuy có nghi vấn, nhưng Lý Trạm lại không cho bọn họ cơ hội truy vấn, ra hiệu có việc liền tấu.

Kỷ Khinh Chu vẫn là lần đầu tiên thượng triều, rất tò mò các đại thần lúc thượng triều thảo luận chuyện quốc gia đại sự gì, nhưng mà cậu nghe hơn nửa ngày, cũng không có nghe được chuyện quốc gia đại sự nào, ý kiến nhiều nhất mà cậu nghe được là việc Nhϊếp chính vương dọn đến Anh Huy các.

“Đại Du chúng ta từ lúc khai quốc đến nay chưa từng có tiền lệ vương gia vào ở trong hoàng cung.” Một văn thần nói: “Các hoàng tử thành niên sau khi khai phủ, đều ở tại phủ đệ của mình, hành động này của vương gia không phù hợp với quy định của tổ tiên!”

Lời vừa nói ra, mọi người liền sôi nổi phụ họa, cứ lặp đi lặp lại, mục đích chỉ có một, hy vọng Lý Trạm suy nghĩ lại.

Tuy rằng bọn họ không có nói rõ, nhưng Kỷ Khinh Chu vẫn nghe ra được, ý là tốt nhất Lý Trạm nên dọn ra ngoài đi.

Kỷ Khinh Chu đã sớm nghe nói các quan văn này rất khó đối phó, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được.

“Nếu vương gia cảm thấy Vương phủ cách xa hoàng cung, ngài có thể tìm một chỗ khác xây một cái phủ đệ là được.”

“Hiện giờ quốc khố không dư dả, bệ hạ lại mới vừa đăng cơ, xây phủ Nhϊếp chính vương là một khoản chi không nhỏ!”

Mọi người thảo luận một hồi, lại bắt đầu rối rắm có nên xây tân vương phủ cho vương gia không.

Kỷ Khinh Chu nghe xong cũng choáng váng, nhịn không được nhìn về phía Lý Trạm, thấy đối phương mặt không cảm xúc, nhìn không ra hỉ nộ.

Kỷ Khinh Chu:……

Quả nhiên công việc của Nhϊếp chính vương không phải người bình thường có thể làm, đổi lại là cậu chắc sẽ phiền chết rồi!