"Không ~ không ~ ta có thể hầu hạ người khác, thiếu gia không nên đuổi ta đi~"
Tuy rằng đối mặt với nam tử trước mắt, Tiết Mị thật sự là sợ hãi không chịu nổi, nhưng vừa nghĩ đến nếu mình cùng Liễu Chi nói không hầu hạ được đại thiếu gia nên bị đại thiếu gia đuổi đi, không biết sẽ phải lưu lạc đến nơi nào, càng nghĩ càng sợ, mỹ nhân vội vàng quỳ xuống, không ngừng dùng tay áo lau nước mắt.
"Thiếu gia, cầu xin ngài đừng đuổi ta đi, ta, ta biết làm rất nhiều thứ, giặt quần áo, nấu cơm, nấu trà, còn có may vá xiêm y, ta..."
Những thứ này nàng đều biết! Nhưng hết lần này tới lần khác ma ma lại dạy những thứ kia, thật sự là quá làm cho người ta xấu hổ, nàng cầm căn ngọc thế (dươиɠ ѵậŧ giả) nhưng có học như thế nào cũng học không tốt, cũng không biết đêm nay nên làm như thế nào mới có thể vượt qua!
"Được rồi được rồi, đứng lên trước đi..." Có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nam nhân len lén liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, dứt khoát đem tiểu cô nương đang quỳ dưới chân kéo lên, cố ý nắm chặt vai nàng, đem nàng ôm vào trong ngực mình.
"Đại thiếu gia~"
Thấy nam nhân giống như bị mình dụ dỗ, lúc này Tiết Mị mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ấn theo lời ma ma trước kia dạy cho mình, run rẩy dựa vào trong ngực nam nhân, nắm lấy cánh tay nam nhân.
“Đại thiếu gia, ta, ta sẽ hầu hạ người ~ thật tốt~"
Nam nhân cũng không nói thêm gì nữa, mà là thuận tay dùng chưởng phong dập tắt ngọn nến đỏ trên bàn, nương theo ánh trăng sáng ngời ôm người lên giường. Trầm Quân Càn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được cho tới bây giờ mình lại có thể ôm một nữ tử xa lạ lên trêngiường mình, thật sự là quá kỳ quái, nghĩ đến đây, nam nhân lại không ngừng xoa xoa nốt ruồi đỏ trên cổ nàng, dứt khoát dán đầu lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, chóp mũi ngửi được hương mỹ nhân như có như không, chỉ là lúc này so với vừamới ngửi được thì nồng đậm hơn một chút —— hắn cảm giác được mỹ nhân trong ngực khẩn trương đến đổ mồ hôi, khi đó hương thơm trên cơ thể sẽ trở nên thơm hơn sao? Đây chính là nơi khiến nàng được kế mẫu nhìn trúng?
Nhưng Trầm Quân Càn luôn cảm thấy không chỉ có điều này, nam nhân thoáng có chút thất thần, dừng một chút mới khẽ vuốt ve cái lưng mảnh khảnh của nàng, nhẹ giọng nói:
"Ngươi... ngươi có biết gọi giường (ý nói cách nữ nhân rêи ɾỉ trên giường) không? ”
"A?"
Nghe thấy nam nhân hỏi, mỹ nhân có chút kinh ngạc, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi cái gì, nam nhân đã lấy tay che miệng nhỏ nhắn của nàng, cố ý thập phần ái muội nói:
"Giúp ta cởi xiêm y ra."
Nhưng nam nhân cũng không thật sự để cho nàng đứng lên hầu hạ mình cởi xiêm y, mà là đưa tay kéo lên vạt áo của mỹ nhân rộng ra một chút.
"A ách~"
"Đừng ~ đừng như vậy ách ~"
Khi bàn tay của nam nhân triệt để xé rách tẩm y cùng yếm bên trong, rồi lại mặt không chút thay đổi nhìn mình, mỹ nhân lúc này mới hiểu được lời vừa rồi của hắn kỳ thật là nói cho người bên ngoài nghe, tựa như ma ma nói vậy, tối nay sẽ có người ở bên ngoài nghe góc tường, mà nam nhân thì yêu cầu mình phối hợp với hắn diễn trò!
Kỳ thật cũng không cần diễn trò, nam nhân không phải đều là như vậy sao, nàng làm sao có thể cự tuyệt, hơn nữa thân thể của nàng cũng quả thật là rất mẫn cảm, nam nhân chỉ là thủ pháp không thành thạo xoa xoa vài cái, nàng đã nhịn không được sắc mặt ửng đỏ rêи ɾỉ, thân thể cũng không ngừng rung động.
"Không ~ không ~"
Nhìn phản ứng vụng về lại sợ hãi của mỹ nhân, Trầm Quân Càn chỉ mím môi, ghé vào bên tai nàng nói:
"Kêu to một chút, nếu không, ta hiện tại sẽ ném ngươi ra ngoài... Hiểu chưa? ”