Chử Sở chưa kịp lấy lại hơi, Văn Tư Niên lại ép hai miếng thịt âm đế lại, rồi kẹp thẳng cái cà vạt vào, hạt đậu phía trên lại lớn hơn một vòng, răng cưa trên cái kẹp lởm chởm cắn vào khiến Chử Sở run rẩy kịch liệt, không ngừng khóc lên.
"Không được.. .Nó sẽ rớt mất...Ô!"
Văn Tư Niên búng nhẹ lên hai cánh môi â.m hộ : "Không được khóc."
Chử Sở chỉ có thể mím chặt môi để không khóc nữa, rõ ràng vừa rồi còn kêu cậu khóc lên, tâm tư đàn ông thật khó lường mà.
Qυầи ɭóŧ được mặc vào chỉnh tề, vị giáo sư học thuật tinh thông bỗng nhiên phá lệ chú ý đến những chi tiết không quan trọng này.
Ví dụ như đường viền quần áo không có nếp nhăn, cổ tay áo được cuộn gọn gàng, thậm chí còn đeo khuy áo dệt thủ công cho Chử Sở, trông vừa thoải mái vừa đáng yêu.
Chử Sở như một con lừa nằm úp sấp, giống như hầu hết thời gian, với cái mông nhô cao lên.
Khi Văn Tư Niên quỳ xuống để buộc dây giày, anh luôn cười toe toét vỗ vào mông con lừa sang trọng, mông Chử Sở cũng theo động tác đó căng lên.
“Đi thôi.” Văn Tư Niên nắm Chử Sở tay đi ra khỏi văn phòng.
"Buổi chiều có tiết học."
Giáo sư Văn quan minh chính đại sử dụng quyền của mình cho việc cá nhân: “Anh đã xin phép cho em, sẽ không bị trừ điểm học phần nữa.”
Chử Sở lập tức dùng một đôi mắt sáng như sao nhìn sang.
Nhưng mới đi được mấy bước, cậu liền kêu đau lưng, mông đau, khe hở giữa hai mông chảy ra ướŧ áŧ, khắp nơi chảy ra dịch thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chứa trong t.ử cu.ng vừa đi vừa chảy ra ngoài, trượt qua thịt mềm nhạy cảm của cổ t.ử cu.ng đổ ra ngoài.
Không thể coi thường chiếc kẹp cà vạt trên âʍ ѵậŧ, bất quá chỉ cách vài chục mét, Chử Sở đã ngồi xổm xuống ngay trên hành lang bên ngoài văn phòng, mặc kệ Văn Tư Niên lôi kéo thế nào cậu cũng không chịu đi.
Nếu không nói về tình hình hiện tại, Văn Tư Niên thực sự là người tính tình tốt nhất trong ba anh em, anh ta luôn có thể đáp ứng các yêu cầu kỳ lạ khác nhau của Chử Sở.
Ví dụ như cậu muốn ăn sushi với một lớp cơm và ba lớp rong biển, tổng cộng là chín lớp.
Những người khác nghe được lời này có lẽ sẽ ngây người, Văn Tư Niên trầm tư một hồi mới nói đồng ý, sau đó thật sự mang cho hắn một đĩa sushi kỳ dị như vậy.
Nhưng nếu anh ta thực sự muốn nghiêm khắc, thì Chử Sở cũng sợ anh ta nhất, cho dù cậu có làm nũng hoặc giở trò như thế nào, Văn Tư Niên cũng sẽ không dao động.
Như bây giờ.
Văn Tư Niên cúi đầu nhìn cậu, giơ ngón chân lên, đạp lên chiếc kẹp cà vạt cứng rắn trong chân Sở Sở, cách một lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được huyệt thịt dâʍ đãиɠ run rẩy co rút.
"Không muốn khối thịt này nữa?"
Suốt quãng đường đi đến cổng trường, Chử Sở không kìm được nước mắt, không ngừng lẩm bẩm: "Đau quá, sắp ngã rồi."
"Anh không thể làm như vậy với em, em sẽ rất thương tâm."
"Vì sao lúc nãy hung dữ với em, anh luôn hung dữ với em.”
"Cuối kỳ em có được chín mươi điểm không?"
Văn Tư Niên không có phản ứng gì, cho đến khi nghe đến câu cuối cùng mới đáp lại: "Nếu thi được thì anh sẽ cho em chín mươi điểm."
Câu trả lời vô nghĩa giống hệt như lần trước, giáo sư Văn thực sự không hề muốn thảo luận về khía cạnh này.
Chử Sở không nản lòng, cậu chậm rãi di chuyển, một bước chia làm ba bước, đùi trong khép chặt hoa huyệt ướŧ áŧ mềm mại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt từ khe hở giữa hai chân chảy ra, nhỏ giọt xuống. một bên chân.
Hai môi â.m hộ dính ướt vào đùi trong, chuyển động liền phát ra tiếng ùng ục.
Văn Tư Niên giảm tốc độ, kiên nhẫn chờ cậu, vừa đi ra khỏi cổng trường, ngẩng đầu liền nhìn thấy xe của Văn Chiêu, chính là cái xe Văn Việt Lâm lúc trước đã lái đi.
Văn Việt Lâm vừa trở về cách đây một giờ, hai ngày nay hắn bận rộn với công việc của công ty ngay cả nhìn cậu một cái cũng không có thời gian, vừa ra khỏi sân bay hắn liền phát hiện ra chiếc xe đã bị Văn Chiêu lái đi.
Hắn mắng lên một tiếng, khi còn nhỏ hắn là thiếu gia, lớn lên làm ông chủ, cả đời hầu như chưa bao giờ đi taxi, nhưng cuối cùng hắn phải bịt mũi mà lên một xe taxi.
Khi vội vã trở về nhà, nghênh đón hắn là một căn phòng trống rỗng.
Văn Việt Lâm chỉ đơn giản là lăn lên giường ngủ thϊếp đi, khi buồn ngủ đến mông lung vẫn không quên nhỏ giọng chửi rủa Văn Tư Niên cùng Văn Chiêu.
Khi Chử Sở nhìn thấy vết bầm tím trên mặt của Văn Chiêu, cậu chợt nhớ ra rằng Văn Tư Niên cũng bị thương, cậu vội vàng lấy từ trong túi ra một ống thuốc mỡ khác đưa cho Văn Tư Niên.
Văn Tư Niên liếc Văn Chiêu một cái, sau đó nhét lại vào trong túi Sở Sở, "Về nhà em bôi cho anh nhé.”
Thiếu niên với khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh gật đầu.
Cảnh tượng âu yếm chân thật thực sự khiến Văn Chiêu ghen tị đến điên cuồng, du͙© vọиɠ nồng đậm quanh quẩn xung quanh của Văn Chiêu khiến mắt gã đỏ lên.
Văn Chiêu gắt gao giữ chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào Văn Tư Niên với ánh mắt khinh bỉ, bộc phát ra một luồng khí ưu việt mạnh mẽ.
Gã không thể dọa Văn Tư Niên như gã mong muốn, nhưng lại khiến Chử Sở sợ đến mức lùi ra sau một bước.
"Làm vậy để làm gì, trông cậu chẳng khác gì thần bệnh ôn dịch.”