Chử Sở gao gắt buộc chặt hai chân, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tràn ra từ khóe mắt, mở hồ rêи ɾỉ kêu lên: “Nhẹ… Ô… Bị cᏂị©Ꮒ chết… Thật lớn, a! Đầy…”
“Đầy? Mới đến được chỗ này thì sao đã đầy được chứ? Anh thấy phải chơi thêm nữa mới có thể khiến em cao hứng nha.” Văn Việt Lâm cấp tốc thúc vào huyệt thịt không ngừng co rút, làm đến cơ thể cậu không ngừng run rẩy, ngay cả hạt đậu cùng hai mép thịt đáng yêu cũng bị dập đến sưng đỏ cả lên.
Văn Tư Niên nhìn chằm chằm vào cúc huyệt ướŧ áŧ trước mắt, nhẹ nhàng ấn qυყ đầυ vào, vỗ vỗ vào mông cậu: “Mở lỗ nhỏ của mình mở ra, muốn ăn cự vật còn đợi người khác đút mới được à?”
Cúc huyệt đỏ au đã ngứa ngáy nãy giờ lập tức sốt ruột mở miệng, vặn vẹo cọ xát lên đầu qυყ đầυ, nếp uốn co rút, bởi vì quá mức trơn trợt mà không thể nhét vào được.
“Ha! A… Muốn… Cúc huyệt rất ngứa… Ưm! Huyệt nhỏ muốn chết… A! Anh nhẹ chút…”
Một loạt tiếng thở hổn hển đan xen vào nhau trên chiếc ghế sô pha mềm mại, cự vật đỏ tía không ngừng đâm rút vào cái â.m hộ đỏ tươi, thịt mềm ướŧ áŧ bên trong lưu luyến quấn chặt lấy, bị lôi cả ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, vòng eo mảnh khảnh rốt cuộc cũng đem cúc huyệt mở ra, cơ vòng cọ xát đến mở miệng, miệng huyệt hơi mở ra rồi lại co rút lại, đem cự vật ởphía sau nuốt vào.
Nhìn qua tựa như một con đĩ đầy dâʍ đãиɠ không thể chờ được tự mình mở cúc huyệt ra ăn cự vật của đàn ông.
Văn Tư Niên cũng chịu đựng đủ lâu, ngay lúc cúc huyệt quấn được qυყ đầυ, anh ta lập tức dùng sức hung hăng đâm hết vào huyệt khẩu ham ăn kia.
Hai huyệt trước sau đều bị đâm xuyên, cự vật nổi đầy gân xanh cách một vách thịt mỏng hung hăng nghiền nát cậu.
“Có thích hai cái gậy thịt cùng nhau làm em không? Hửm? Hoa huyệt kẹp chặt như vậy, cúc huyệt cũng bị chơi đến sướиɠ đi?” Văn Việt Lâm thở hổn hển, cúi đầu cắn mạnh lên núʍ ѵú đỏ tươi, núʍ ѵú bị răng nanh cọ xát, rất nhanh liền lớn hơn hai vòng.
Chử Sở bị đâm đến hai mắt trắng dã, khóe miệng chậm rãi chảy xuống nước bọt, vải lanh của sô pha liền bị thấm ướt một mảnh lớn, hầu kết không ngừng nhấp nhô, tràn ra tiếng thở dốc đầy ngọt nị.
“Thích, a! Thật lớn… Hức a… Sắp sưng lên… Cúc huyệt bị chơi đến lỏng… Ô…”
Hoa huyệt như có thiên phú dị bẩm cắn chặt lấy cự vật, dù bị làm nhiều đến cỡ nào cũng nhanh chóng khít lại, cúc huyệt phía sau thì phải chờ một ngày mới có thể khôi phục lại như ban đầu, mỗi lần làm đều khiến cho Chử Sở có cảm giác bị chơi đến lỏng lẻo.
Văn Tư Niên nở một nụ cười, khàn khàn nói: “Chơi sưng lên cũng sẽ không lỏng.”
“Nếu thật sự bị chơi đến lỏng, vậy thì anh liền dùng lỗ huyệt này của em làm chỗ đựng nướ© ŧıểυ vậy.”
“Không cần, không cần đựng nướ© ŧıểυ… Ô… Rất thích… A… Núʍ ѵú ngứa, bên kia cũng muốn bị cắn…”
Ngoài miệng nói không cần, nhưng hai lỗ huyệt phía dưới lại lần lượt siết chặt, vừa nghe đến chữ nướ© ŧıểυ liền nhịn không được phun ra một lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Chử Sở rơi vào du͙© vọиɠ điên cuồng, â.m hộ non nớt bị cự vật nóng bỏng điên cuồng ra vào, qυყ đầυ cứng rắn không ngừng lộng vào trong miệng huyệt.
Hơi thở nóng bỏng bao quanh cơ thể, ngay cả không khí xung quanh cũng giống như nhiễm lên ý vị dâʍ ɖị©ɧ.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên.
Cả ba người đang trong cơn cuồng nhiệt không một ai nghe thấy, tất cả tâm trí họ đều tập trung cả vào cơn tìиɧ ɖu͙© này.
Người ở ngoài cửa hiển nhiên không có kiên nhẫn, gã nói gì đó, giây tiếp theo tiếng điện tử chói tai vang lên, hiển nhiên muốn phá cửa xông vào.